Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 96: Hoàng Ngọc Oánh




“Hàn, Huyên Huyên làm sao vậy?” Đường Sâm đi về phía sofa ngồi xuống.

Nhìn vào gương mặt tối tăm của Lãnh Liệt Hàn.

“Này, cuối cùng là làm sao? Hai người không phải vẫn luôn ân ái khiến cho người ta phải hâm mộ đố kỵ hay sao? Hôm nay lại làm sao vậy?” Đường Sâm không chịu buông ta hỏi.

“Câm miệng.” Lãnh Liệt Hàn u ám lên tiếng.

“Chậc... thật là, không thấy người ta có ý tốt sao.” Đường Sâm khinh thường hừ lạnh.

“Có chuyện gì?” người đàn ông trầm giọng hỏi.

“A... cũng không có gì. Chỉ là muốn hỏi anh, đống hàng kia của Sở Thiên Ngạo nên xử lý như thế nào?”

“Đem tin tức truyền cho Sở Thiên Ngạo, tôi muốn bắt sống.” Trong ánh mắt Lãnh Liệt Hàn tràn đầy vẻ cân nhắc.

Đường Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của Lãnh Liệt Hàn, chỉ sợ anh ta đã sớm lập xong kế hoạch chờ Sở Thiên Ngạo tự mình tìm đến, cho nên mới tìm cách dụ rắn ra khỏi hang, rồi sẽ bắt sống con rắn kia?

“Ok.” Đường Sâm sảng khoái đáp ứng. Đúng là đã lâu lắm rồi chưa gặp chuyện gì thú vị. Thực kì vòn Sở đương gia sẽ đem đến cho bọn hắn sự kinh hỉ, cuối cùng mang theo tề binh vạn mã, sau đó đi đến địa chiến thế giới.

-----------

Hạ Du Huyên buồn bực, một mình quay quẩn trên đường phố.

Trong con hẻm nhỏ không ngừng truyền đến tiếng kêu cứu.

Hạ Du Huyên xoay người lại, đi về hướng con hẻm nhỏ hẹp vắng người, thế nhưng lại phát hiện ra bên trong đang trình diễn tiết mục cưỡng gian con gái nhà lành?

Với tinh thần trọng nghĩa đang tràn đầy cộng với việc vốn đang tức giận bất bình, Hạ Du Huyên dũng cảm vọt tới “Dừng tay.”

Ba tên côn đồ chợt đừng động tác, Hạ Du Huyên thoáng nhìn lướt qua người con gái đã bị doạ ngất.

Đây, đây không phải là...

Công chúa Anh Quốc – Hoàng Ngọc Oánh!

Cô càng thêm tức giận trừng mắt nhìn bà tên du côn, cư nhiên dám bắt nạt chị em tốt của cô?

“A, cô bé ở đâu ra vậy?” Tên côn đồ cầm đầu mang theo nụ cười dâm tà.

“Oa, đại ca, con nhóc này còn xinh hơn a, dáng người cũng vô cùng đẹp.” Tên đàn em bên tay trái kinh ngạc hô to.

“Ha ha, hai người các người lên cho ta. A đúng rồi, không được làm thương người ta a...” tên cầm đầu cười dâm nói.

Hai tên đàn em nhìn nhau, xoa tay tiến lên, còn chưa đến gần Hạ Du Huyên, đã bị ngã nhào xuống đất.

Hạ Du Huyên cầm trong tay hai cây trâm bạc, khoé miệng gọi lên một nụ cười thèm khác máu tanh.

Cô không phải sát thủ, cùng chưa từng trải qua quá trình huấn luyện sát thủ. Nhưng từ nhỏ đã được mẹ cho đi học Taekwondo, Judo...

Bản thân cô cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, vì thế cô đã tự chế cho mình một chút ngân châm độc. Không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.

Cô chưa bao giờ giết người, cho nên những loại độc tố này không gây hại đến tính mạng con người nhưng có thể làm cho người ta mê man ba ngày ba đêm.

Tên cầm đầu sủng sốt, khẩn trương quỳ xuống, “Cô nương, cô đại nhân đại lượng, đừng giết tôi.”

Hạ Du Huyên nhíu mày “còn không mang theo hai tên đàn em của ngươi cút đi.”

Tên đại ca cúi người gật đầu, cật lực túm lấy hai tên đàn em, lăn ra thật xa.

Hạ Du Huyên bước nhanh tới gần Hoàng Ngọc Oánh, nắm vào huyệt nhân trung của cô nàng, chỉ chốt lát sau, Hoàng Ngọc Oánh liền tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Du Huyên.