Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 8: Đám hoa si




"Nữ giúp việc của tôi, nhìn thấy thiếu gia của mình mà không chào sao?" Lãnh Liệt Hàn một tay chống cằm, tà mị nhìn Hạ Du Huyên.

Lúc này, cả lớp học lại thêm một trận xôn xao "Nữ giúp việc? hoá ra là nữ giúp việc?"

"Ôi ôi ôi, nếu như được làm nữ giúp việc của Lãnh thiếu, có chết tôi cũng nguyện ý a."

"Nè nè, đừng có chết, nghe nói cô ta là dựa vào mười vạn để vào đây đó."

"Tôi đã nói rồi, làm sao có thể dễ dàng chuyển trường đến đây được." Hội hoa si thảo luận.

Hạ Du Huyên khinh bỉ nhìn xung quanh một vòng, một đám nịnh bợ.

"Thiếu gia Lãnh Liệt Hàn, tôi làm sao có thể nhìn thấy anh mà không chào đây? Đây không phải là đang muốn cùng anh chào hỏi sao?" Hạ Du Huyên cười tươi rực rỡ như hoa.

"Hửm? đang muốn chào hỏi tôi sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mi.

Hạ Du Huyên nhìn nhìn Lãnh Liệt Hàn đang dùng ánh mắt âm trầm nghiêng đầu nhìn về phía mình, vẻ mặt nhanh chóng nịnh nọt nói "Cậu chủ thân mến, chào buổi sáng."

"Ah, mọi người nhìn cô ta kìa, trời sinh đã là dáng vẻ hồ li tinh rồi."

"Đúng vậy, cô ta cùng lắm chỉ là một kẻ đầy tớ."

"Cho là mình có vài phần nhan sắc thì có thể đi quyến rũ Lãnh thiếu của chúng ta sao. Nếu để cho chị Tinh nhìn thấy, khẳng định sẽ lột da cô ta." Âm thanh thảo luận của đám hoa si càng ngày càng to.

"Câm miệng." Hạ Du Huyên lạnh lùng quát. Cô nhịn, đợi đến hôm nào đó sẽ nổi dậy, những đám hoa si đó nhất định phải chết.

Đám hoa si ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng vẫn còn có một cô gái to gan run rẩy nói "Cô, cô dựa vào, dựa vào cái gì bắt chúng tôi, chúng tôi câm miệng?"

Hạ Du Huyên cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tới gần cô gái can đảm đó, ánh mắt hồng tím lạnh như băng khiến cô gái vô cùng sợ hãi "Tôi nhịn cô."

Hạ Du Huyên bỏ lại ba chữ này, rồi rời khỏi phòng học. Cô gái đó cố giả vờ như không có chuyện gì cười to ba tiếng "Ha, ha, ha, tôi biết ngay mà, cô ta không có gan đâu, gia thế không có gì hơn người, ở chỗ này chỉ có thể bị chúng ta bắt nạt thôi."

Ánh mắt suy ngẫm của Lãnh Liệt Hàn nhìn theo bóng dáng rời đi của Hạ Du Huyên, nhếch môi.

"Ôi ôi, Lãnh thiếu cười rồi, thật là quá đẹp trai mà." tiếng hét của một cô gái hoa si vang dội cả tầng lầu.

Vừa mới ra khỏi phòng học, Hạ Du Huyên cũng bị âm thanh chói tai làm cho xuýt thủng màng nhĩ, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị bổ nhào xuống đất, may mà vịn được vào lan can bên cạnh.

"Cái thế giới này, Đều sắp bị đám hoa si làm cho hỗn loạn rồi." Nói song, phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Hạ Du Huyên nhanh chóng xoay người.

Hắn đứng ở đó tựa như một vật phát sáng, chói mắt đến mức khiến cho người ta không thể di chuyển tầm mắt, mái tóc màu nâu, ngắn mà thẳng, nụ cười luôn treo trên gương mặt so với con gái còn rực rỡ hơn nhiều, một đôi con ngươi màu đen, trong đáy mắt chứa đầy ánh sáng mặt trời chói loá. Hắn tựa như một thiên sứ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cười đến vô cùng ấm áp.

Hạ Du Huyên bất giác nhìn ngây người, so sánh với tên yêu nghiệt kia, tuy rằng về tướng mạo, tên yêu nghiệt kia có phần đẹp hơn, thế nhưng người con trai trước mặt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp như ánh nắng mặt trời. Ớ? cô tại sao lại nghĩ đến tên yêu nghiệt kia vậy? Phì phì phì, nhất định là do ánh mắt đáng sợ của cái tên đó, không sai, là tâm hồn nhỏ yếu thuần khiết của cô tạm thời bị chiếm giữ bởi ánh mắt đó.