Trong màn đêm dày đặc, một chiếc xe ô tô nhỏ xinh vững chãi đi đến sơn trang Thanh Sắc.
Nơi này là khu vực dành riêng cho Lãnh Liệt Hàn, vô cùng tĩnh mịch trong
lành. Phía sau sơn trang có một ngọn núi khá lớn, tiếng nước chảy róc
rách trên núi vô cùng êm tai, điều này càng khiến cho cảnh sắc nơi đây
thêm phần trong lành tươi mát.
Trước kia, những lúc Lãnh Liệt Hàn mệt mỏi, đều sẽ đến sơn trang Thanh Sắc này để nghỉ ngơi, hưởng thụ
khoảng khắc yên lặng ở nơi đây.
Xuống xe, Lãnh Liệt Hàn vẫn ôm Hạ Du Huyên như cũ, đi vào sơn trang. Nhân viên phục vụ ở bên trong xem ra cũng đã được huấn luyện qua. Đối với việc thấy Vương đi đến cũng không
tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thế nhưng cô gái được ôm trong ngực kia, xem
ra rất được sủng ái. Điều này khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc. Chỉ
là, dù sao bọn họ cũng đã được huấn luyện vô cùng kỹ lưỡng, cho nên cũng không biểu lộ một chút khác thường nào ra bên ngoài.
"Hoan
nghênh Vương đã đến." Đây là câu nói đầu tiên Hạ Du Huyên nghe thấy khi
bước vào bên trong. Chắc chắn, nơi đây cũng là địa bàn của người đàn ông này.
Lãnh Liệt Hàn khẽ gật đầu, ôm Hạ Du Huyên đi đến một căn
phòng nhỏ. Trông thấy dáng vẻ thông thuộc của anh, nhất định là anh rất
hay đến đây.
Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, người đàn ông
cười khẽ "Bảo bối, quang cảnh nơi đây rất tốt, anh thỉnh thoảng xong
việc sẽ đến nơi đây nghỉ ngơi một chút. Em là người phụ nữ đầu tiên anh
dẫn đến đây."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ ửng hồng "Ai thèm quan tâm người phụ nữ đầu tiên anh dẫn đến là ai?"
Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, nhịn không được hôn lên một cái "Ừm, thật không quan tâm?"
"Mới, mới không cần a." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên hơi hất sang một
bên. Nói thì nói như vậy, thế nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng cô lúc này đang vô cùng ngọt ngào.
Người đàn ông cũng không trêu chọc
nữa, sủng nịnh nhìn cô một cái, xoay người hướng về phía nhân viên phục
vụ đang kinh ngạc ở phía sau, nói "Mang toàn bộ đồ ăn ở đây lên."
Nhân viên phục vụ khom người 90 độ cung kính "Vâng" sau đó lui ra ngoài.
Hạ Du Huyên hơi sững sờ "Hàn, chúng ta chỉ có hai người, anh gọi nhiều như vậy để làm gì, chúng ta không ăn hết đâu."
Lãnh Liệt Hàn sờ sờ cánh mũi nhỏ xinh của cô "Còn chưa có gả vào, đã biết tiết kiệm tiền cho ông xã rồi hả?"
Hạ Du Huyên tức giận trợn mắt nhìn anh "Ai nói muốn gả cho anh."
Lãnh Liệt Hàn giận quá hóa cười "Ừm. . . Không gả cho anh? Vậy anh sẽ ra ngoài tìm một cô gái xinh đẹp nào đó, sau đó cưới về."
Quả nhiên, Hạ Du Huyên sốt ruột, tức giận nói "Anh dám."
Lãnh Liệt Hàn híp đôi mắt màu xanh lại "Bảo bối em cũng không gả cho anh,
anh đương nhiên là phải đi tìm một cô gái khác rồi. Tục ngữ nói rất
đúng, không nên vì một cái cây mà buông tha cả một khu rừng."
Lãnh Liệt Hàn bỗng nhiên cảm thấy trêu trọc bảo bối dường như cũng không
tồi, thế nhưng anh lại không biết rằng cô coi lời anh nói là thật, nước
mắt ngay lập tức chảy xuống, ủy khuất cắn cắn môi dưới, con ngươi màu
tím hồng giống như 'tiểu bạch thỏ' đang thương cảm chính mình.
Lãnh Liệt Hàn bỗng cảm thấy căng thẳng, đáng chết, cô nhóc sẽ không tưởng là thật đó chứ. Anh vội vàng ôm lấy cô trấn an "Bảo bối, anh nói đùa thôi, đừng khóc được không? Đều là anh không tốt. Anh không nên nói những câu như vậy. Đừng khóc nữa nhé?"
Ai ngờ, nước mắt Hạ Du Huyên giống như một chuỗi ngọc trai bị chặt đứt, chảy xuống không ngừng, cũng không nói câu nào.
Lãnh Liệt Hàn nóng nảy, đôi môi mỏng ngay lập tức áp lên, nhẹ nhàng hôn lên thân thể đang khẽ run của bảo bối.
Vừa mới dừng hôn, anh liền nhìn ngay vào đôi mắt đẹp đã khóc đến sưng đỏ
của cô, trong lòng vô cùng khó chịu "Bảo bối, ngoan, những lời vừa rồi
thật sự chỉ là nói đùa mà thôi, anh biết sai rồi có được hay không? đừng khóc nữa."