Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 57: Thả cô ta ra, từ từ chơi đùa




Cốc cốc' Tiếng gõ cửa rất không thức thời vang lên.

Hạ Du Huyên khéo léo ngồi vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn. Khuôn mặt người đàn ông rất bất mãn, nhìn chằm chằm vào Thanh Long và Ngân Long đang đi vào.

"Vương." Thanh âm của Thanh Long và Ngân Long mang theo chút run rẩy vang lên.

"Nói." Lãnh Liệt Hàn lười biếng chơi đùa mái tóc Hạ Du Huyên, mí mắt cũng lười biếng cụp xuống.

"Dạ. Phác Cận Huệ đã theo như Vương phân phó, chờ Hạ tiểu thư tỉnh lại liền lập tức bắt lấy, đợi Vương xử trí." Thanh Long nói.

"Ừ, bảo bối, em muốn xử lí như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhìn vào con ngươi tím hồng mê người của cô.

"Hàn, thả cô ta đi." Câu này vừa nói ra, những người ở đây đều trợn to hai mắt. Chỉ có độ cong khoé miệng của Lãnh Liệt Hàn là càng ngày càng lớn.

"Hàn. Tai nạn của em, là cô ta làm, đúng không? Nếu là cô ta ra tay trước, không bằng để cho em từ từ chơi đùa." Hạ Du Huyên ôm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn nũng nịu.

"Ừ, bảo bối muốn chơi như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn hết sức tự nhiên không hề để ý đến những người đang đứng ở đây, cứ như vậy hôn lên môi cô.

"Không nói cho anh, chỉ là, em muốn giả bộ như không hề biết là do cô ta gây ra tai nạn, phải có thái độ với cô ta giống như trước đây. Còn chuyện hôm nay. . . anh cứ xem đó mà làm." Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Thanh Long và Ngân Long.

Người đàn ông trực tiếp cười ha ha đứng lên "Được. Anh sẽ nhìn xem bảo bối chơi đùa như thế nào. Thanh Long, Ngân Long, các người hiểu rồi chứ?"

"Dạ. Vương." Nói xong, hai người cung kính lui ra ngoài.

Bên ngoài phòng, Thanh Lòng và Ngân Long đều tự lau mồ hôi cho mình.

"Thanh Long, xem đi, tôi biết ngay cô gái được Vương coi trọng không hề đơn giản như vậy mà." Ngân Long nhếch môi, cô bé này, quả thật có đủ tư cách để lên làm nữ vương của bọn họ.

"A. . . Cũng là chủ nhân phúc hắc nữa." Thanh Long nhíu mày.

Ngục giam dưới lòng đất

Một cô gái xinh đẹp tóc vàng gợn sóng, lúc này đang bị nhốt trong một gian phòng vô cùng tối tăm. Nơi này, chính là nơi trước đây Thiên Tinh Tinh bị Phác Cận Huệ xử lý.

Phác Cận Huệ trừng to hai mắt, nhìn ngó bốn phía "Thả tôi ra, tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì."

Lúc này, Thanh Long và Ngân Long đi đến, đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn cô ta "Phác Cận Huệ, Vương nói, muốn nhốt cô ở chỗ này một tuần."

"Dựa vào cái gì? Tôi rốt cuộc là đã là sai chuyện gì?" Phác Cận Huệ không thể tin được, cô cho rằng Lãnh Liệt Hàn đã tra ra được tai nạn xe của Hạ Du Huyên là do mình giở trò, cho nên mới nhốt mình ở đây. Thế nhưng, lại chỉ nhốt có một tuần? Là do Vương không có coi trọng cô gái đó, hay là Vương căn bản không biết tai nạn xe là do mình làm?

"Đây là quyết định của Vương. Chúng tôi làm sao đoán được Vương có suy nghĩ gì?" Thanh Long nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô gái xinh đẹp này.

"Anh. . . Một tuần? Được. Tôi nhịn." Nói xong, Phác Cận Huệ cũng không phát sinh ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thanh Long và Ngân Long liếc nhau, ăn ý đi ra ngoài.

Bên trong căn phòng

"Hàn, anh nhìn không ra cái cô Phác Cận Huệ đó thích anh sao?" Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn vào dáng điệu lười biếng của Lãnh Liệt Hàn.

"Ừm." Lãnh Liệt Hàn nhẹ giọng đáp.

"Vậy anh từng có cái gì đối với cô ta không?" Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh.

Lãnh Liệt Hàn khẽ mổ mổ xuống đôi môi động lòng người "Nhóc con, em ăn dấm?"

"Hừ. Mới không có." Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ đó đã ở bên cạnh Hàn một năm rồi, trong lòng cô liên vô cùng khó chịu.