Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 45: Điên cuống




"Huyên Huyên, cô có biết nhìn thấy được dáng vẻ vặn vẹo đó của Hàn tôi thoải mái đến cỡ nào không?" Đường Sâm vẻ mặt hưng phấn, nhìn Hạ Du Huyên đang điên cuồng bắn súng trước mặt.

"Ha ha Sâm, anh xem, lại thắng rồi. Chơi không vui nữa." Hạ Du Huyên cau mày, tức giận để súng xuống. Những thứ trò chơi rác rưởi này, thoáng cái đã xong rồi, không thú vị chút nào.

"Bảo bối rất thích súng?" Lãnh Liệt Hàn đi đến, cưng chìu ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hạ Du Huyên, ánh mắt cảnh cáo thoáng liếc về phía Đường Sâm.

Đường Sâm không sao cả nhún nhún vai.

"Đúng vậy, thật là đẹp trai, Hàn, em muốn chơi súng." Nhìn vào con ngươi tím hống của Hạ Du Huyên toàn bộ đều là ánh mắt thèm muốn, Lãnh Liệt Hàn cười khẽ.

"Được, anh đưa bảo bối đi nghịch súng." Dứt lời, không thèm để ý đến dáng vẻ kinh ngạc của Đường Sâm, ôm eo bảo bối đi ra khỏi Electronic city.

Để lại Đường Sâm đứng đó một mình tự lẩm bẩm "Chậc chậc. . . cô gái này, hoạ thuỷ a. . ."

Biệt thự nhìn ra biển (Dành riêng cho Lãnh thiếu và Huyên Huyên.)

Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa, 'cạch' một tiếng liền hung hăng cài khoá cửa.

Hạ Du Huyên còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn liền bị bịt chặt lại.

Người đàn ông giống như mang theo sự trừng phạt, khiến cho cô hít thở không thông.

"Bảo bối, em còn nợ anh một lời giải thích." Lãnh Liệt Hàn nhìn vào dáng vẻ đang động tình của cô gái dưới thân, cố nén ** trong cơ thể lại, nhìn chằm chằm vào con ngươi tràn đầy hơi nước của cô.

"Ừm. . . Hàn. . ." Cánh tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên ôm lấy cổ người đàn ông, chủ động hôn lên người anh, thế nhưng người đàn ông này lại không có bất kỳ hành động nào. Cô thất vọng dừng lại, con ngươi màu hồng tím nhìn chằm chằm vào con ngươi màu xanh lục của anh.

"Anh không phải có việc muốn làm sao? Em không muốn quấy rầy anh a, cho nên mới nghĩ đến Hàn Triết Húc còn thiếu em một món quà." Hạ Du Huyên thận trọng nói, chỉ sợ người đàn ông này trong lúc giận dỗi lại bỏ mặc mình.

"Bảo bối, sau này không cho phép đi tìm Húc, người đàn ông khác cũng không được." Lãnh Liệt Hàn bá đạo tuyện thệ.

"Vậy nếu như anh bận quá nhiều việc?"

"Cho dù có bận rộn hơn nữa cũng không bằng bảo bối của anh." Lãnh Liệt Hàn nói xong, hạ thận chợt động một cái.

"A . . . ưm. . . đau." Hai mắt Hạ Du Huyên tràn ngập hơi nước, đáng thương nhìn người đàn ông đang nổi nóng trước mặt.

"Đau? Đau cũng phải chịu cho anh, vật nhỏ bướng bỉnh." Nói xong, đôi môi mỏng cá tính hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào. Đầu lưỡi dây dưa thật chặt với nhau.

"Ưm hừ. . . " Hạ Du Huyên rốt cuộc cũng biết, Lãnh Liệt Hàn mà điên lên thật không phải là người.

Hạ thân người đàn ông không ngừng vận động, căn bản không để ý tới lời cầu xin của Hạ Du Huyên. Trái lại càng thêm ra sức vận động.

Toàn bộ mầm mống đều bắn vào trong cơ thể cô, hạ thân hai người dán thật chặt vào nhau, không có một chút khe hở nào.

"Ừm. . . Đau quá." Nhìn đôi lông mày cô cau lại.

Lãnh Liệt Hàn rốt cuộc cũng dừng lại động tác, thế nhưng không có ý định rút ra, hơn nữa còn lưu lại trong người cô "Bảo bối, đáp ứng anh. Không được ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh sẽ phát điên lên đó."

Hạ Du Huyên liền vội vàng gật đầu "Hàn, em đáp ứng anh, anh cũng phải đáp ứng em, chỉ được đối tốt với em."

Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn "Được, bảo bối của anh."

Không khí mập mờ như cũ, hai người vẫn đang không ngừng vận động.