Hai người ở nhà nghỉ ngơi cũng đã hơn một tuần. Trong trường học không có ai biết về chuyện kia.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, trong khi mọi người xung quanh đang chứa đầy
những loại ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ cùng đố kị, Lãnh Liệt Hàn cưng
chiều nhìn Hạ Du Huyên ở trong lòng, ôm cô cả đoạn đường đi đến phòng
học.
"Hàn, nếu như ánh mắt có thể giết người, em sớm đã bị nhìn
thủng trăm nghìn vết thương rồi" Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, rúc
vào trong lòng anh.
Lãnh Liệt Hàn dừng bước, đứng bên cạnh hồ
phun nước không người, cúi đầu nhìn cô nhóc ở trong lòng rồi thả cô
xuống đất, một tay ôm ngang eo cô, một tay còn lại cưng chiều sờ sờ lên
chóp mũi của cô " Nhóc con mê người."
Hạ Du Huyên bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức tiến lên 'chụt' một cái.
Hạ Du Huyên ngây ra một lúc, đẩy Lãnh Liệt Hàn ra "Này, anh lại hôn em! ?"
"Ừ, vậy thì sao? nếu không cho em hôn lại?" nói xong, anh tiến lên ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn lần này rất sâu, sâu đến nỗi toàn thân Hạ Du Huyên đều mềm nhũn
không đứng vững nổi, hai tay chỉ có thể ôm lấy cổ anh, toàn bộ cơ thể
đều treo trên người anh, phải nhờ vào lực hai cánh tay của anh đang ôm
hông mình, cô mới có thể miễn cưỡng đứng ngay ngắn.
Hồi lâu sau,
Lãnh Liệt Hàn tà mị nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trước ngực bởi vì hơi
thở hổn hển mà khẽ phập phồng lên xuống. Bên ngoài được khoác lên một
chiếc áo khoác hiệu Joe&Amp màu tím nhạt cực ngắn càng làm nổi lên
vóc người tuyệt hảo, cùng kết hợp với một chiếc váy nhung màu vàng nhạt
ngắn đến đầu gối của nhãn hiệu EL, một đôi giày cao gót Pinky&Amp
màu đen. . . Thật sự là quá kiều mị.
Hai mắt Lãnh Liệt Hàn nguy hiểm híp lại. Đáng chết, anh thật muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống bảo bối của mình.
Hạ Du Huyên cũng không biết Lãnh Liệt Hàn đang nghĩ cái gì, chỉ là cong
cong khoé miệng, lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp động lòng người. Lực tự
kiềm chế của Lãnh Liệt Hàn bình thường cực kỳ tốt, cho dù có một cô gái
vô cùng xinh đẹp khoả thân đứng trước mặt anh, anh cũng không thèm. Thế
nhưng, cô nhóc này lại có thể khiến cho anh ngay lập tức có phản ứng.
Hạ Du Huyên kinh ngạc, cô căn bản không có cảm thấy người đàn ông này đang nhích lại gần mình, bỗng nhiên bị anh bế thốc lên cao.
"Hàn, đi đâu?"
"Chúng ta về nhà." Âm thanh khàn khàn của Lãnh Liệt Hàn rất gợi cảm. Không
khỏi khiến cho khuôn mặt của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa đỏ bừng lên.
Được anh ôm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hai hàng lông mi của anh rất dài.
Trước mặt rơi xuống vài sợi tóc màu tìm bạc, lộ ra một khuôn mặt yêu
nghiệt. Lông mi so với con gái còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng nhếch lên, hàm chứa nụ cười như có như không, toát ra dáng vẻ vô cùng tà mị. Trên khuôn mặt không tìm thấy một chút tì vết nào, làn da so với con gái còn trắng nõn mịn màng hơn rất nhiều, đẹp trai không thể soi mói. Bên tai phải có
khảm một viên bông tai màu tím, kết hợp cùng với sợi dây truyền hình chữ thập màu tím trong suốt cùng nhau phát sáng.
Lãnh Liệt Hàn dường như không nhịn nổi nữa, ôm người con gái vào trong lòng rồi đi lên xe,
chiếc xe thể thao nhanh chóng phóng đi, giống như viên đạn xuyên thủng
qua không khí rời đi.
Vào ngày bảo bối của anh bị bắt cóc, anh đã rất muốn âu yếm cô, thế nhưng, anh lo lắng cô sẽ sợ hãi. Cho nên, anh
nhịn một tuần. Có thể thấy rằng, lực tự kiềm chế của người đàn ông này
là lớn đến cỡ nào.