Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 127: Anh em Liệt gia 4




Cô nói cái gì?" Liệt Diễm không hề tức giận, thế nhưng Liệt Hỏa lại vô cùng tức giận.

"Cô nói lại lần nữa xem?" Liệt Hảo hung hăng trừng mắt với Hạ Du Huyên, lại bị Liệt Diễm ôm vào trong ngực, không thể động đậy.

"Thế nào? Tại sao lại nặng tai như vậy? anh em các ngươi, thật không đặc biệt chút nào a." Lời nói của Hạ Du Huyên chứa đầy hàm ý châm chọc.

Liệt Hỏa không biết thoát khỏi vòng tay của Liệt Diễm bằng cách nào, chạy tới quăng cho Hạ Du Huyên một cái bạt tai.

Cái tát có lực đạo rất lớn, khóe miệng Hạ Du Huyên tràn ra máu tươi.

Liệt Hỏa tựa hồ vẫn chưa hết giận, nhịn không được hung hăng giẫm mất phát lên bụng Hạ Du Huyên.

Máu, từ đùi Hạ Du Huyên chảy ra, màu sắc thật gai mắt.

Cô hoảng hốt ôm bụng, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ.

Có trời mới biết cô phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể chống đỡ thân thể. Ngữ khí lạnh băng, hoàn toàn như thể biến đổi thành người khác "Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi tuyệt đối không để cho các người được sống thoải mái."

Liệt Hỏa cả ngày bị Liệt Diễm bắt ở trong nhà, đối với thế giới bên ngoài không hề biết gì. Còn tưởng rằng thân thể Hạ Du Huyên rất yếu, không chịu nổi mấy cú đạp của mình, mới đổ máu.

"Chậc chậc. . . Nhìn xem, người phụ nữ của Lãnh đương gia tại sao lại yếu đuối như vậy? Đạp có mấy cái đã thổ huyết rồi sao?" Liệt Hỏa bĩu môi khinh thường.

Liệt Hỏa không hiểu, không có nghĩ Liệt Diễm cũng không hiểu. Thế nhưng, về thực lực hiện giờ mà nói:

Sở Thiên Ngạo, Lãnh Liệt Hàn và hắn, là một hình tam giác, ba người là ba đỉnh tam giác, mỗi người chiếm đóng một phương!

Hạ Du Huyên gợi lên nụ cười quỷ dị, bàn tay nhỏ bé mò vào trong ngực, Lãnh Liệt Hàn đã từng đưa súng cho cô.

Chống đỡ thân thể, run rẩy đứng lên.

Liệt Diễm ngưng mắt, hắn thật muốn nhìn xem, cô gái yếu đuối như vậy, có thể đem đến bất ngờ gì cho hắn.

Trong nháy mắt, 'đoàng' một tiếng.

Liệt Hỏa trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn vào bóng dáng đang chạy trốn của Hạ Du Huyên, hai tay ôm chặt bụng mình.

Liệt Diễm lại càng kinh ngạc, tiến lên. Ôm lấy Liệt Hỏa, hướng về phía Cảnh Hồng vẫn đang lấp trong bóng tối, ra lệnh:

"Đuổi theo, bắt con tiện nhân đó về, tao muốn hai mắt của nó! Tao muốn nó sống không bằng chết!" Liệt Diễm điên cuồng gào thét.

"Vâng. Liệt Diễm đại nhân. . .Không, Liệt Diễm đương gia." Cảnh Hồng thần tốc chạy ra ngoài.

--- ------ ---

Đêm khuya

Một chiếc Bugatti Veyron màu hồng chạy điên cuồng trên đường quốc lộ.

Mái tóc màu bạc của Lãnh Liệt Hàn không ngừng bay lượn.

Đáng chết! Tại sao lúc trước anh lại quyết định xây dựng biệt thự ven biển ở chỗ chết tiệt đó chứ! Từ biệt thự gần ven biển đến vách núi Hắc Sơn, ít nhất cũng phải tiêu tốn đến gần nửa giờ đồng hồ!

Nghĩ đến bảo bối tâm can của mình còn đang bị Liệt Diễm khống chế, trái tim liền không nhịn được run rẩy kịch liệt.

"Bảo bối, chờ anh." Vừa nghĩ, xe càng điên cuồng gia tăng tốc độ, đem khoảng cách với nhóm Đướng Sâm kéo ra rất xa.

Đường Sâm rủa thầm một tiếng "Shirt. Tên yêu nghiệt này đang liều mạng sao? Đêm khuya trời tối như vậy."

Nói xong, bản thân cũng gia tăng tốc độ, đuổi theo rất nhanh.