Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 112: Người đàn ông điên cuồng 3




"Lãnh thiếu, thật khéo." Hạ Du Huyên tỏ ra xa cách, bàn tay khẩn trương nắm chặt bao thuốc.

"Hixx. . . Vị tiểu thư này nếu không ngại, thì cùng dùng cơm đi." Mỹ nữ tóc đen yểu điệu nói.

Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua mỹ nữ tóc đen. Ánh mắt màu lam liên tục chuyển về hướng Hạ Du Huyên.

"Không quấy rầy, tôi đi mua thuốc cho Oánh Oánh, đang cần dùng gấp." Hạ Du Huyên nói xong, lắc lắc bọc thuốc trên tay, xoay người rời đi.

Mỹ nữ tóc đen cũng không nói gì. Dùng đũa gắp một miếng thức ăn đặt vào trong bát Lãnh Liệt Hàn.

"Lãnh thiếu, ăn đi."

Lãnh Liệt Hàn không nói gì, nhếch môi nở một nụ cười. Mỹ nữ tóc đen thỏa mãn cầm bát mình lên, bắt đầu tao nhã ăn cơm.

Ngân Long cẩn thận nhìn đương gia một cái, xác định không có gì không ổn, trái tim thấp thỏm mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Đối với cô gái bên trong kia, Lâm Mỹ Hàm, hắn không hề thích cô ta, thậm chí còn cảm thấy rất ghê tởm. Không giống với tiểu thư Huyên Huyên, có biểu tình gì cũng đều hiện rõ trên mặt, không hề giả tạo một chút nào.

Phòng bệnh

Hạ Du Huyên cầm bọc thuốc đứng ở cửa, khuôn mặt đau khổ lúc này ám chỉ cô đang vô cùng thương tâm.

Liệt Diễm từ một nơi bí mật gần đó trông thấy.

Hạ Du Huyên nắm chặt tay nắm cửa, hít thở một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười ngày thường lại một lần nữa hiện lên.

'Kẹt' một tiếng, cánh cửa mở ra

"Oánh Oánh, mình đã về rồi. . . cậu đợi lâu không." Hạ Du Huyên cười hì hì tiến vào, ngồi xuống bên giường Hoàng Ngọc Oánh.

"Huyên Huyên, thì ra cậu đi mua thuốc a, mình còn tưởng cậu đi làm gì đó." Hoàng Ngọc Oánh cất lên giọng nói ôn nhu trước sau như một.

"Ừm, đúng vậy a. Mình là vì Oánh Oánh cậu nên mới chạy đi khắp nơi lâu như vậy a." Hạ Du Huyên cố ý cau mày, xoa nhẹ đôi chân thon dài.

"Này, hai vị mỹ nữ." Lúc này Liệt Diễm đem theo dụng cụ y tế tiến vào.

"Bác sĩ Liệt, chào buổi sáng a." Hoàng Ngọc Oánh lễ phép chào hỏi.

"Bác sĩ Liệt, chào buổi sáng." Hạ Du Huyên liếc nhìn Liệt Diễm một cái, nhàn nhạt chào hỏi.

Liệt Diễm vừa cẩn thận kiểm tra thân thể cho Hoàng Ngọc Oánh, vừa nói với Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, mới vừa rồi nhìn thấy cô lúc tiến vào dường như rất không vui a, làm sao vậy?"

Hoàng Ngọc Oánh nghe thất vậy, vội vàng nhìn Hạ Du Huyên, biểu tình vừa rồi của Hạ Du Huyên rất vui vẻ nha! Thế nhưng. . . .

Cô cũng không có cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ Du Huyên. Nếu như cô ấy thật sự vui vẻ, ngay cả khóe mắt cũng sẽ bị nụ cười của chính mình hút vào. Hiện tại để ý kỹ mới thấy, mặc dù cười rất vui vẻ, thế nhưng khóe mắt vẫn thủy chung như một, trong ánh mặt biểu hiện sự lạnh nhạt đến lạ thường.

"Huyên Huyên, vừa rồi cậu ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Ngọc Oánh lo lắng hỏi.

"Không có gì, đừng nghe bác sĩ Liệt nói lung tung." Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Liệt Diễm một cái, ngược lại cười hì hì về phía Hoàng Ngọc Oánh.

"Thật sao? Huyên Huyên, cậu thật sự không nói dối mình?" Hoàng Ngọc Oánh nhíu mày, đau lòng nhìn cô.

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Du Huyên có gì vui vẻ đều sẽ ngay lập tức chia sẻ cùng Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương. Thế nhưng đau thương lại chỉ biết dấu trong lòng một mình.

Khi bị đứa trẻ khác cười nhạo là không có cha, cô sẽ lập tức đánh lộn với người ta, khi trở về lại không hề nói gì, hỏi cô bị làm sao, cũng chỉ nói là bị vấp ngã.

Vấp ngã với đánh nhau, Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương cho dù có ngốc đến đâu đi nữa cũng đều có thể phân biệt rõ ràng a.

Lần nào Hoàng Ngọc Oánh và Mộc Y Sương cũng đều yên lặng không vạch trần ra, đau lòng bôi thuốc cho cô.