Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 111: Người đàn ông điên cuồng 2




Hạ Du Huyên tâm tình rất tốt, vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc nào đó, cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng bệnh của Hoàng Ngọc Oánh, lại phát hiện, bên trong xuất hiện một người mà cô không hề ngờ đến.

Sở Thiên Ngạo!!!!

Hạ Du Huyên nhớ rõ người đàn ông này, đây là người đàn ông có khí chất không hề thua kém Lãnh Liệt Hàn.

Nhìn thấy Hạ Du Huyên đi vào, ánh mắt Sở Thiên Ngạo vốn băng lãnh đến cực hạn, lại tăng thêm một tia ôn nhu.

Không ai chú ý tới, ánh mắt ôn nhu kia trong chớp mắt đã biến mất.

"Tôi về trước đây." Ngữ khí lạnh băng của Sở Thiên Ngạo khiến cho thân thể Hạ Du Huyên khẽ run một cái. Người đàn ông này rất lạnh.

Nhìn thấy Sở Thiên Ngạo rời đi.

Hoàng Ngọc Oánh mới mở miệng: "Huyên Huyên, cậu đã đến rồi." Hoàng Ngọc Oánh nhìn thấy Hạ Du Huyên không nói lời nào, còn tưởng rằng cô bị dọa sợ.

Kỳ thật đối với Sở Thiên Ngạo, Hạ Du Huyên có một loại cảm giác rất đặc biệt. Không thể nói rõ đó là cái gì, dù sao cô cũng cảm thấy ở Sở Thiên Ngạo có một loại cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho cô mỗi lần nhìn thấy hắn đều giống như nhìn thấy người thân.

"Ừm, người vừa rồi. . . ." Hạ Du Huyên đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, cẩn thận múc ra một chén cho Hoàng Ngọc Oánh.

"Anh ấy. . . là vị hôn phu của mình." Hoàng Ngọc Oánh cười khổ.

"Vị hôn phu? Sao mình không nghe thấy cậu nói a." Hạ Du Huyên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.

"Ừm, không nói đến anh ấy nữa. Oa, Huyên Huyên cậu tự làm sao? Thơm quá. . ." Hoàng Ngọc Oánh nói sang chuyện khác.

Hạ Du Huyên không nói gì thêm, gật gật đầu "Ừm, thích thì ăn nhiều một chút."

"A. . .Đúng rồi, mình nhớ ra rồi." Hạ Du Huyên đột nhiên nhảy dựng lên, khiến cho Hoàng Ngọc Oánh đang ăn canh gà phải hoảng sợ.

"Nhớ đến cái gì hả? Làm mình sợ muốn chết."

"Hạ Du Huyên xấu hổ vỗ vỗ lưng cho cô "Gần đây có một hiệu thuốc bắc, thuốc ở đó không tồi, mình đi mua cho cậu."

Nói xong, không đợi Hoàng Ngọc Oánh lên tiếng, liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Hiệu thuốc bắc

Lần trước Lãnh Liệt Hàn đưa cô đến đây một lần, nơi này còn có phòng bao riêng dành cho khách dùng cơm.

Hạ Du Huyên cầm một bọc thuốc bổ lên, đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Ngân Long tiến vào.

Hạ Du Huyên lén đi theo sau Ngân Long, đến một góc rẽ, Ngân Long bỗng bắt lấy cánh tay của Hạ Du Huyên. Phát hiện là Hạ Du Huyên, vội vàng buông tay ra "Tiểu thư Huyên Huyên, ngại quá, tôi không biết là cô. . ."

"Không có việc gì, Ngân Long, anh tại sao lại đến đây?" Hạ Du Huyên nghi hoặc hỏi, ánh mắt liếc nhìn về cánh cửa phía sau Ngân Long.

"Hixx. . . Không có gì, tôi chỉ đến đây lấy chút thuốc."

"Vậy sao?" Hạ Du Huyên nghi hoặc, tính định đến căn phòng kia dò xét.

Lại bị Ngân Long ngăn lại "Tiểu thư Huyên Huyên, cô vẫn là nên quay lại bệnh viện đi. Nếu không bị đương gia biết. . ."

Hạ Du Huyên nhún nhún vai, khi Ngân Long cho rằng Hạ Du Huyên sẽ rời đi, không ngờ thân thể nhỏ bé của cô lại linh hoạt lách qua người Ngân Long, mở cửa phòng ra. . . .

Bên trong, là một mỹ nữ tóc đen vô cùng xa lạ, đang quang minh chính đại ngồi trên đùi Lãnh Liệt Hàn chuẩn bị hôn lên môi anh, lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng không hề có ý tránh né.

Hạ Du Huyên bình tĩnh nhìn vào bên trong, Ngân Long vẻ mặt xấu hổ.

"Hixx. . . Vị tiểu thư này. . . " Mỹ nữ tóc đen mở miệng, cô ta biết, đây là Hạ Du Huyên, là cô gái được Lãnh Liệt Hàn sủng đến tận trời.

"Huyên Huyên." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, thần sắc cũng thập phần bình tĩnh nhìn cô.