Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 105: Hồi bé thường xuyên đánh nhau




Bên ngoài bệnh viện

Thanh Long liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người, mới hướng về phía Lãnh Liệt Hàn nói "Đương gia, chúng tôi đã điều tra qua, Liệt Hỏa quả thật vừa mới từ nước ngoài trở về liền nhận chức làm bác sĩ ở bệnh viện Đệ Nhất, những thứ khác không có gì khác thường, tư liệu rất sạch sẽ."

Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng cau mày.

"Tiếp tục quan sát hắn." Nói xong, nhanh chóng tiến vào bệnh viện.

Bên trong phòng bệnh

Đường Sâm vừa mới đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy hai cô gái đang cười cười nói nói, Liệt Hỏa bởi vì còn bệnh nhân khác nên đã đi trước rồi.

"Đường thiếu gia, anh đã quay lại rồi." Hoàng Ngọc Oánh nhìn thấy Đường Sâm đi vào, lễ độ chào hỏi.

"Ừm, Huyên Huyên, người đàn ông nhà cô đâu?" Đường Sâm nghi hoặc bước đến.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Sau khi Lãnh Liệt Hàn tiến vào, Thanh Long cũng đi theo sau.

"Đường thiếu, không phải cậu đi mua bữa sáng sao? Vậy bữa sáng đâu?" Thanh Long quét mắt nhìn khắp phòng bệnh, nhưng không thấy một chút bóng dáng nào của bữa sáng.

"A. . . . Tôi quên rồi." Mông Đường Sâm vừa mới chạm ghế sofa, lại 'phật' một phát đứng lên.

Nhìn thấy bộ dạng 'Tôi biết ngay cậu sẽ quên mà' của Thanh Long, Đường Sâm vội vàng đùn đẩy trách nhiệm lên trên người Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.

"Này, tôi vốn không có quên, còn không phải vừa rồi tại Huyên Huyên đánh nhau bên ngoài bệnh viện, tôi mới quên mất a." Đường Sâm bắt đầu tài ăn nói.

"Đánh nhau? Huyên Huyên cậu lại đánh nhau rồi hả?" Hoàng Ngọc Oánh khẩn trương kiểm tra người Hạ Du Huyên. Trừ việc không có mang giày, những chỗ khác đều hoàn hảo không có thương tổn gì.

"Ơ. . . Đừng nghe Đường Sâm nói bậy, tớ mới không có đánh nhau." Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười, tròng mắt liếc trái nhìn phải.

"Còn nói dối sao, mỗi lần cậu nói dối tròng mắt đều sẽ chuyển động trái phải." Hoàng Ngọc Oánh cực kỳ hiểu cô, các cô cùng nhau lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nói dối tròng mắt của cô sẽ đều chuyển động trái phải loạn cả lên, bây giờ vẫn là như vậy.

"A. . .? Xem ra lúc nhỏ Huyên Huyên rất hay đánh lộn?" Đường Sâm lập tức cảm thấy hứng thú, ngay cả Lãnh Liệt Hàn cũng nhìn Hạ Du Huyên.

Hạ Du Huyên cúi gằm đầu xuống, không nói lời nào.

Thế nhưng không có nghĩa là Hoàng Ngọc Oánh không nói a: "Đúng vậy a, con nhóc này mỗi lần về nhà là người ngợm lại bẩn thỉu dơ dáy, trên mặt còn dính đầy vết máu, vừa nhìn là biết vừa mới đánh nhau về."

"Vì sao phải đánh nhau?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

Hoàng Ngọc Oánh dừng lại một chút, đang định nói tiếp lại bị Hạ Du Huyên hét ngừng "A, Đường Sâm, tôi đói bụng rồi, Oánh Oánh cậu cũng đói bụng rồi phải không? Đường Sâm, còn khôn mau đi mua bữa sáng."

Hoàng Ngọc Oánh không nói thêm gì nữa, cô biết Hạ Du Huyên không muốn nói ra, một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự mình nói với Lãnh Liệt Hàn. Vậy thì để cho chính cô ấy tự nói ra đi.

"Đúng vậy, Đường thiếu. Tôi đói bụng rồi, anh cũng không định mua bữa sáng cho mình sao?" Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu nói.

Đường Sâm đã từng nhìn thấy rất nhiều loại con gái, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào nhu nhược mềm yêu như vậy, vội vàng gật đầu "Tôi đi mua ngay đây, đi ngay đây." Lúc đi, còn tiện thể lôi kéo cả Thanh Long.

Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn tập trung nhìn lên trên người Hạ Du Huyên, tựa hồ muốn xuyên thủng cô.

"A. . . Thật khó chịu a. . ., Hàn anh trước tiên nói chuyện cùng Oánh Oánh một chút đi, em ra ngoài một lát." Hạ Du Huyên giống như chạy trốn lao nhanh ra ngoài.

Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ.