Lời này vừa cất lên, người chung quanh đã ồn ào nhìn sang, có người không nhịn được còn bật cười.
Tạ Kim Hoa bị người ta chê cười xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Bà ta không nỡ mắng cháu trai mình, nên gân cổ mắng người xung quanh: “Cười cái gì mà cười, cẩn thận cười sặc chết các người.”
Có người nghe thấy lời này, lập tức khó chịu mắng lại: “Bà già kia, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, nghe là biết đúng là miệng bà thối thật!”
Tạ Kim Hoa lập tức vỗ bàn nói: “Mày biết tao là ai không? Mày còn dám nói lung tung nữa, cẩn thận tao cho mày đi ăn cơm tù đấy.”
Người nọ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được âm thầm quan sát đám người Tạ Kim Hoa từ đầu đến chân.
Nhưng nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, trên người bọn họ đều ăn mặc xám xịt, nhìn thế nào cũng không giống nhân vật ghê gớm gì cả.
“Bác gái, vậy bác nói thử xem, bác là ai?” Có người tò mò hỏi.
Tạ Kim Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói hùng hổ đầy lý lẽ: “Cha mẹ nuôi của cháu gái tôi chính là nhà quan lớn trên Kinh Thị, bọn họ đối xử với cháu gái tôi tốt lắm, nếu ai dám đắc tội với tôi, sau này tôi sẽ bảo bọn họ bắt hết vào tù.”
Có người không tin: “Bác gái, không phải bác đang khoác lác chứ? Nếu cha mẹ nuôi của cháu gái bác làm quan lớn, sao một bộ quần áo tử tế cũng không nỡ bỏ tiền ra mua cho bác?”
Tạ Kim Hoa bĩu môi, cười một tiếng, nói: “Các cô thì biết cái gì? Cháu gái kia nhà tôi mới nhận lại, sau này tôi sẽ bảo con bé tìm công việc nhà nước cho hai chú của nó, chắc chắn con bé không dám từ chối!”
Mọi người thấy bà ta nói chắc chắn như vậy, có người bắt đầu nịnh hót.
“Ai da, ngài đúng là có phúc quá, sau này con trai đều vào có việc làm, ăn cơm nhà nước, cả đời đều không phải lo kế sinh nhai!”
Tạ Kim Hoa hếch cằm lên, kiêu ngạo giống như một con khổng tước già rụng lông: “Còn phải nói, lần này chúng tôi qua bên này không có ý định về công xã nữa, chúng tôi qua đây để làm người thành phố.”
“Nhà bà nhiều người như vậy, cho dù hai con trai bà có việc làm, chỉ sợ cuộc sống cũng không được tốt lắm đâu nhỉ?”
“Sao lại không tốt lắm? Tôi còn một đứa con trai nữa, không lâu trước đây hai vợ chồng nó xảy ra tai nạn xe cộ, đều mất cả rồi, chúng tôi đến Kinh Thị sẽ để hai người con dâu thế chân vào công vị đó, hơn nữa con trai con dâu tôi còn chết vì việc công, nhà nước và xưởng dệt bồi thường cho không ít tiền an ủi đâu!”
Có vài người nghe thấy Tạ Kim Hoa khoe khoang không ngừng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ ba, con trai con dâu vừa mới chết, vậy mà bà ta còn vui vẻ như vậy.
Cũng có người vô cùng hâm mộ, hỏi: “Bác gái, tiền an ủi được nhiều không? Hai mạng người không đến một nghìn chắc cũng phải tám trăm nhỉ?”
Tạ Kim Hoa trợn trắng mắt: “Tám trăm với một ngàncái gì, con trai cả và con dâu nhà tôi chính là người từng cứu mạng con trai xưởng trưởng, không có hai nghìn tệ ông ta sao dám không biết xấu hổ lấy ra!”Một đám quê mùa thì biết cái gì.
Hai ngàn tệ đó!
Nhiều tiền như vậy, có thể mua một căn nhà ở Kinh Thị rồi!
Nghe tháy thế mọi người lại bắt đầu nịnh hót.
Tạ Kim Hoa được người ta nịnh hót cả người lâng lâng, lời chém gió tuôn ra ào ào, thiếu chút nữa đã nâng mình lên tận mây xanh.
Ba người đàn ông ngồi trong góc khuất, nghe hết những lời nói khoác lác của Tạ Kim Hoa, không sót một chữ nào, sau đó ba người liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhưng không nói gì cả.
Hôm sau khi Đồng Tuyết Lục đến xưởng bắt đầu công việc, quả nhiên đã bị xưởng trưởng gọi đến hỏi chuyện điện thoại.
Cũng may cô đã chuẩn bị từ trước, lại bắt đầu đẩy tất cả trách nhiệm lên người Tạ Kim Hoa.
Tuy rằng trong lòng xưởng trưởng Vu cũng ít nhiềucảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại khôngnói ra được không đúng chỗ nào.
Có lẽ ông ta không hiểu con người Đồng Tuyết Lục, nhưng mấy đứa trẻ Đồng Gia Minh ông ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, ông ta rất tin tưởng nhân phẩm của bọn họ.
Nếu như xưởng trưởng Vu biết, người nói dối ngay từ đầu chính là Đồng Gia Minh, chỉ sợ tam quan của ông ta sẽ thay đổi.
Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng, đã bị chủ nhiệm Mã kéo sang một bên hỏi chuyện điện thoại.
Cô đành phải nói lại một lần.
Rất nhanh tin tức Tạ Kim Hoa bị điên, lại lần nữa lan truyền khắp nhà xưởng.
Lần này lan truyền rất rộng, mọi người đều biết.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục định đến tiệm cơm quốc doanh nói với Hoàng Hương Lan chuyện chị họ cô ấy, nhưng hôm qua cô vừa xin nghỉ việc, ngày mai cũng muốn xin nghỉ, nếu hôm nay còn xin nghỉ nữa, thì đúng là có chút không chấp nhận nổi.
Nên Đồng Tuyết Lục đành phải thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, người trong khu tập thể đều nhìn thấy mấy đứa trẻ nhà họ Đồng đứng nghiêm trang trong sân như đang tập quân sự.