Bà Từ còn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt vợ ông Lâm: “Phi! Bà ta làm gì biết xấu hổ, nếu biết xấu hổ, bà ta sẽ không vì một miếng ăn mà mang thù đến tận bây giờ.”
“...”
Vợ ông Lâm tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu, con mẹ nó, bà ta bị phun nước miếng vào mắt rồi!
Hốc mắt Đồng Tuyết Lục đỏ lên: “Ngựa hiền bị người ta cưỡi, người hiền bị người khác khinh thường, cháu sẽ đi hỏi lãnh đạo nhà xưởng một chút, xem bọn họ có trơ mắt nhìn đám cô nhi chúng cháu bị công nhân trong nhà xưởng bắt nạt không!”
Đồng Gia Minh ôm bó củi đi tới nói: “Chị, em đi cùng với chị, Gia Tín, em chạy đến đồn cảnh sát báo án đi!”
Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Minh gọi Đồng Tuyết Lục là chị gái.
Có lẽ tiếng chị gái này không phải xuất phát từ đáy lòng cậu, nhưng Đồng Tuyết Lục không để bụng chuyện này, ngược lại còn rất vừa lòng với phản ứng ăn ý của cậu.
Đồng Gia Tín không hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, nhưng mà từ trước đến giờ cậu ta vẫn luôn nghe lời anh hai mình nói, nên nhanh chóng gật đầu đáp: “Vâng, em đi ngay đây.”
Nghe thấy nhà họ Đồng định báo cảnh sát, còn muốn tìm lãnh đạo trong nhà xưởng, cuối cùng bà cụ Lâm cũng không ngồi yên được nữa.
Bà ta chạy nhanh như một cơn lốc, lao ra khỏi phòng, chạy tới trước mặt vợ ông Lâm.
Tát bốp một cái vào mặt đối phương: “Mày là cái loại đàn bà phá của, suốt ngày không làm việc đàng hoàng chỉ thích gây chuyện thị phi khắp nơi, mau chóng xin lỗi người nhà họ Đồng đi.”
Vợ ông Lâm bị mẹ chồng tát cho sững sờ, khuôn mặt lập tức sưng đỏ lên: “Mẹ, con...”
“Con cái gì mà con! Mau chóng xin lỗi cho tao, nếu không thì cút về nhà mẹ đẻ đi!”
Vợ ông Lâm tức giận đến mức thiếu chút nữa đã nghiến gãy răng, không cam lòng nhìn Đồng Tuyết Lục: “Cháu gái, thím nói sai rồi, thím xin lỗi cháu!”
Bình thường trong khu tập thể này, Đồng Tuyết Lục tương đối dễ nói chuyện, nhưng lần này cô lại không buông tha: “Nếu xin lỗi có tác dụng, thì cần công an làm gì? Gia Tín, em mau đi báo công an đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ trực tiếp dẫn đồng chí công an đến nhà xưởng!”
Bà cụ lâm tức giận nghiến răng, lại xông đến tát cho con dâu mình hai cái nữa: “Đồ đàn bà phá của, nhìn chuyện tốt mày làm xem! Hôm nay nếu không khiến cháu gái tha thứ cho mày, mày mai tao sẽ bảo Đại Lâm ly hôn!”
Nếu chuyện này thật sự ồn ào đến chỗ lãnh đạo, nói không chừng con trai bà khó giữ nổi công việc của mình!
Vợ ông Lâm nghe thấy thế mới biết sợ: “Cháu gái, thím thật sự biết sai rồi, cháu tha thứ cho thím lần này đi!”
Người trong khu tập thể cũng bắt đầu mở miệng khuyên bảo.
“Ui da, cháu gái, đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả, có chuyện gì từ từ nói, đừng mang đến sở cảnh sát.”
“Đúng đấy, đến mức ấy sẽ khó nhìn mặt nhau!”
“Tuy rằng vợ ông Lâm là người lắm miệng, nhưng bây giờ bà ta cũng biết sai rồi, cháu tha thứ cho bà ta lần này đi, lần sau nếu bà ta còn dám nói như vậy, các bác sẽ giúp cháu mắng bà ta!”
Những người này chính là điển hình của loại người không phải việc nhà mình nói thế nào cũng được.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục chửi thề một tiếng, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Nếu các thím đều đã nói như vậy, thì cháu sẽ nghe lời các thím, nhng mà... để thím Lâm khắc sâu nhận thức về sai lầm mình phảm phải, cháu hy vọng thím ấy có thể về nhà mẹ đẻ mình kiểm điểm nửa tháng!”
Vừa rồi bà cụ Lâm còn sợ Đồng Tuyết Lục nói ra yêu cầu quá đáng nào đó, bây giờ nghe thấy chỉ bắt con dâu về nhà mẹ đẻ kiểm điểm nửa tháng, bà ta lập tức gật đầu ngay không cần nghĩ ngợi: “Cháu gái, cháu yến tâm, bây giờ bà sẽ bảo nó lăn về nhà mẹ đẻ luôn.”
Vợ ông Lâm vừa nghe thấy lời này, đã nóng nảy: “Mẹ, con...”
“Con cái gì mà con! Mau chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tao!”
Vợ ông Lâm tức giận lệch cả mũi, nhưng bà ta khuyên can mãi, Đồng Tuyết Lục vẫn kiên trì bắt bà ta về nhà mẹ đẻ kiểm điểm lại.
Tuy rằng mọi người không hiểu vì sao Đồng Tuyết Lục lại kiên trì bắt vợ ông Lâm về nhà mẹ đẻ như thế, nhưng không kiện cáo đến đồn cảnh sát, không báo cáo với lãnh đạo trong nhà xưởng, bọn họ đều cảm thấy không phải vấn đề lớn.
Bởi vậy không ai cầu xin giúp vợ ông Lâm nữa, cuối cùng bà ta đành phải mang theo hai má sưng húp của mình nổi giận đùng đùng rời khỏi khu tập thể.
Sau khi mọi người ai về nhà nấy, Đồng Miên Miên mới cất đôi chân ngắn cũn cỡn chạy ra khỏi phòng: “Chị!”