Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 40-1




Edit: babynhox

Chúc Ương biết ở trước mặt cô và ở trước mặt người khác thì căn bản là em trai cô có hai thái độ khác nhau, nhưng vẫn bị sự bình tĩnh của cậu làm cho có chút mông lung.

Sau đó nhớ lại lúc trước ngày đầu tiên cậu tới biệt thự, vừa đúng lúc nhìn thấy Sadako giả còn nằm trên TV chưa biến mất.

Phản ứng đầu tiên của người này cũng không phải là khiếp sợ, mà là làm thế nào giúp cô đào hố giấu xác --

Đồng nhất như vậy, hai chị em bọn họ đều là người thích hợp vi phạm pháp luật tốt nhất, hơn nữa còn là loại tội phạm IQ không thấp.

Rốt cuộc là cha mẹ cô đã sinh hai thứ đồ gì chứ? Chúc Ương không khỏi nghĩ lại.

Sau khi thu xếp cho ba người chơi xong liền nhắc nhở bọn họ cùng đi ăn bữa tối, bởi vì ba người kia vẫn là người chơi mới, mỗi lần mua đạo cụ ở cửa sổ trao đổi bên ngoài xong thì cũng không có điểm tăng cường thể chất rồi.

Triệu Sổ còn hơi khá hơn một chút, hai người Lưu Chí cùng Hứa Vi so với trị số của chính mình trên thực tế cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Thậm chí cái người ngoài cuộc như Chúc Vị Tân, bởi vì thể trạng khỏe mạnh am hiểu vận động, lại bởi vì thích học Taekwondo, mà nói tới giá trị vũ lực cũng có thể treo ba người bọn họ lên đánh.

Cho nên ba người ở nơi trường học người đông thế mạnh này là tạm thời không dám làm gì quá giới hạn, đừng nói là quỷ, chính là giáo viên trong trường học nhằm vào bọn họ, bọn họ cũng không chịu được.

Lúc này Chúc Ương mới chính thức biết cái gọi là khó khăn của người chơi mới là thế nào, trong lòng lại không khỏi tức miệng mắng to trò chơi chó.

So hai vòng chơi trước của cô thì độ khó của vòng này giống như trò đùa nhỏ, xuất hiện quỷ quái nhưng nếu lá gan hơi lớn và thân thể cường tráng hơn người bình thường cũng có thể trực tiếp cứng rắn lại?

Nhưng điều này cũng làm cho cô yên tâm không ít, ít nhất thì tham khảo theo cái tiêu chuẩn này, nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Chúc Vị Tân cũng không phải là hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

một nhóm người chơi đi tới phòng ăn, phòng ăn ngược lại rất gần, ở lầu một tòa ký túc xá, xuống lầu liền đến.

Lúc bọn họ đến, những học sinh khác đã tự đi xếp hàng nhận cơm xong bắt đầu ăn.

Quả nhiên toàn bộ quá trình trên căn bản là im lặng không lên tiếng, giống như cái xác không hồn nhận xong liền di chuyển hướng đến một hướng khác, sau đó theo thứ tự ngồi vào vị trí bắt đầu ăn.

Làm gì có loại tinh thần hưng phấn giống như chó hoang thoát dây chạy phòng ăn của đám học sinh tan lớp?

Bàn ăn là loại bàn dài và ghế hẹp thông thường, mỗi cái bàn ngồi bốn người, bốn cái bàn ghép lại dựng thẳng thành một cụm, tổng cộng bốn cụm.

Chúc Ương chú ý tới một hiện tượng, chính là động tác của bọn học sinh đặc biệt chỉnh tề, từ xếp hàng nhận cơm đến ngồi xuống, tuyệt đối không có một người nhận cơm lung tung nào, từ vị trí bắt đầu nhóm thứ nhất thứ, cứ như vậy mà ngồi xuống theo thứ tự.

Toàn bộ quá trình không có một người nào, không có một học sinh nào làm rối loạn giống như mắc chứng cưỡng ép tiết tấu, chờ học sinh trước mặt đi hết, lúc đến phiên mấy người chơi, cả phòng ăn đã ngồi ngay ngắn trật tự hết, ngay cả tấn suất nhai cơm cũng không sai lệch lắm.

Giống như một số lưọng lớn người máy đang làm cái động tác sản xuất giống nhau.

Mặc dù cảnh tượng này không có bất kỳ quỷ quái máu tanh nào, nhưng tự dưng lại làm cho người ta có chút sợ hãi.

Đến phiên mấy người chơi, Chúc Ương mới chú ý tới người phát cơm là người vừa mới cầm lông gà tưởng như lệnh tiễn đại diện môn Toán đã quát lớn em trai của cô trong lớp.

Người này tên là Vu Phục, bởi vì ngoài miệng không chiếm được lợi, chỉ có thể nín trong lòng, vào lúc này thấy mấy người bọn họ, lạnh lùng cười một tiếng.

Chúc Vị Tân cầm đĩa của cậu và chị cậu trong tay, đầu tiên là liếc nhìn mấy món ăn trước mặt liền bắt đầu cau mày.

Cơm nấu nhừ không biết là nấu quá thành cháo hay là cơm trộn nhiều nước, bữa ăn là ba món ăn thiếu dinh dường và một canh.

một cải trắng xào khoai tây, một bí đỏ xào bí đao, một thịt hầm đậu tương coi như là món mặn, nhưng một cái bồn lớn toán đầu tương chỉ có mấy viên thịt thưa thớ, còn có một nồi canh giá nước trắng không có một giọt dầu.

Dĩ nhiên món ăn khác cũng không có chất béo gì, món xào đều là vừa nước vừa nát, giống như đem thức ăn ném vào nồi khuấy trộn với nước, chờ chính liền xong.

Chúc Vị Tân cũng không phải là đứa nhỏ không thể ăn khổ, nhưng cậu có thể ăn cũng không thể để cho chị của cậu ăn được đúng không?

Làm sao chị cậu lại ăn đồ này chứ? Ngay cả lúc còn bé còn ở nông thôn, thì ông bà nội cũng nấu mỗi bữa cơm nóng hổi, món ăn chưa bao giờ là ít, làm được mùi vị thuần chất lại vừa thơm vừa ấm áp cho chị em bọn họ đó.

Đừng nói chi là sau khi có tiền đi đến thành phố, tuy là chưa từng ăn gan rồng mật phượng, nhưng miệng của chị cậu rất kén chọn, sao có thể tùy tiện lừa gạt được?

Ngay cả lúc chọn trường học thì cũng nghĩ đến chất lượng thức ăn đầu tiên.

Chúc Vị Tân đang khinh bỉ, nam sinh kia liền dùng muỗng múc cơm ấn vào đĩa ăn của cậu, lại múc thêm một ít món ăn thưa thớt vào, dinh dính một đống, mấu chốt là phân lượng thật sự ít ỏi.

Cái này còn chưa tính xong, tên đần kia cố ý run tay lên, đập cái muỗng múc cơm lớn rơi xuống đất.

Vu Phục nhặt lên như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thấy lau cũng không còn thấy rửa, cứ như vậy lại bắt đầu múc phần thứ hai cho cậu.

Chúc Vị Tân đã lớn như vậy, chưa lúc nào từng bị kẻ ngu đần trêu chọc dồn ép như vậy? Liếc nhìn cái muỗng bẩn đang dùng múc cơm.

Vu Phục miễn cưỡng cười nói: "Đứng ngơ ở đó làm gì? Nhận cơm xong thì ngồi vào chỗ ăn đi, đừng làm trễ nãi người phía sau."

"Đúng rồi, nội quy trường học chính là không thể lãng phí, còn một hột cơm chưa ăn xong -- "

hắn ta còn chưa nói hết, mặt liền bị này đống cơm bẩn như hồ kia ụp lên.

Chúc Vị Tân ấn đĩa ở trên mặt hắn ta rồi nghiền nghiền, nhẹ buông tay, đĩa rơi xuống đất vang tiếng.

Đối mặt với hỗn hợp cơm canh dính nhớt trên khuôn mặt vuông, Chúc Vị Tân cũng không có thích sạch sẽ quá như chị của cậu,

Đưa tay liền vuốt những thứ cơm canh xuống nhét thẳng vào miệng của nam sinh kia.

Vừa nhét vừa cười híp mắt nói: "Đúng vậy, lãng phí lương thực cũng không tốt, mau ăn, đừng làm rơi."

Nét mặt Chúc Ương vừa thăng trầm vừa vui vẻ, đúng là em trai ruột mà, gặp phải khiêu khích thì hình thức hành động đều giống cô như đúc.

Cậu làm đúng là giống với những gì cô sẽ làm, nếu không có việc lo ngại, cơ bản là cô có thể nằm ngang mở đường tùy ý em trai, dù sao rất nhiều tình huống cô muốn làm cái gì thì căn bản không cần mở miệng Chúc Vị Tân cũng có thể hiểu.

Chúc Ương muốn như vậy, nhưng học sinh ở đó liền bị trận xung đột này dọa cho sợ đến câm như hến, mọi người dừng chiếc đũa lại nhìn về phía bên này.

Ở nơi trường học này ngay cả lấy hơi cũng có quy định, chứ đừng nói chi là gây hấn gây chuyện, liên kết với việc buổi chiều nam sinh đẹp trai này còn đắc tội giáo viên dạy Tiếng anh có bụng dạ hẹp hòi nhất.

Tất cả học sinh không khỏi mặc niệm cho những ngày kế tiếp của cậu.

Lúc này quản lý ký túc đi vào, thấy cơm rơi bừa bãi một đống, cầm lấy cây gậy trong tay gõ một cái.

Cái bàn dài kim loại phát ra một tiếng vang thật lớn, chấn dộng đến thân thể run lên: "không ăn cơm cho đàng hoàng lại làm ra thành trò gì thế? không muốn ăn cơm sau này cũng đừng ăn nửa."

Lời như thế mà người khác nói có thể chính là uy hiếp, nhưng ở chỗ này, là thật sự có thể không cho bạn ăn cơm khoảng mấy ngày.

Vu Phục thấy quản lý ký túc, vội vàng bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Chúc Vị Tân liền lớn tiếng tố cáo nói : "Nó, là nó thêu dệt chuyện? Nó lấy đĩa đập lên mặt con, nếu ngài đến chậm một bước thì ngay cả thức ăn nó cũng sẽ xốc lên, đây là bất mãn ngài làm cơm đấy?"

Cho rằng thỏa mãn quản lý ký túc khắt khe thì học sinh mới này sẽ đẹp mắt.

Nhưng quản lý ký túc vừa nhận tiền của hai chị em này, quay đầu liền trở mặt gây khó dễ cũng không tiện.

Sắc mặt bà ta có chút khó coi nhưng vẫn là nói : "Người mới sao? Bỏ đi, xem như vi phạm lần đầu, dọn dẹp sạch sẽ trên đất rồi ăn cơm đi."

Vu Phục có chút mơ màng, đang ngạc nhiện sao bà mập này dễ nói chuyện như vậy.

Lại nghe Chúc Vị Tân lại được voi đòi tiên nói : "Đúng rồi dì ơi, thân thể chị của con không tốt, mỗi ngày đều có tiêu chuẩn dinh dưỡng nghiêm khắc, có thể mượn phòng bếp được không?"

Mọi người nghe lời này của cậu, nhìn cậu như người điên có ý nghĩ kỳ lạ.

Quản lý ký túc cũng không muốn nhưng Chúc Vị Tân nói một câu cuối cùng: "Yên tâm, học phí giáo dục tương đồng thì đương nhiên phải đối xử bình đẳng, nếu có tình huống thiên vị đặc biệt, giá cả chênh lệch bên trong sẽ được bổ sung."

Quản lý ký túc biết hai chị em này ra tay rộng tãi, một chút xíu chuyện nhỏ cũng có thể một xấp một xấp tiền ào ào lộ ra tay, nghe lời này thì làm gì còn có bất mãn?

Cho dù không hợp quy củ, chờ thầy chủ nhiệm phát hiện, nhất định bà ta cũng là đem trách nhiệm đẩy ra ngoài, bà ta là thân thích của hiệu trưởng, đương nhiên không phải là giáo viên bình thường có thể la lối om sòm.

Quản lý ký túc tính toán đánh tiếng vang, chiếm lấy cái lợi, trách nhiệm thì không gánh.

Liền căng mặt ra vẻ nghiêm trang nói : "Được rồi, nếu thân thể không tốt liền phá lệ một lần, nhưng nếu các thầy cô giáo không cho phép, chính các người tự thuyết phục đi."

Ý bà ta là thu đầu tiền chính mình, chỉ phụ trách thái độ của mình là được.

Chúc Vị Tân cũng không nói nhiều những thứ này với bà ta, cứ thế vào phòng bếp.

Học sinh một ngày ba bữa cũng là quản lý ký túc làm, nhưng món ăn thiếu dinh dưỡng, liền biết chi phí sinh hoạt mà gia đình học sinh đóng bị khấu trừ đi đến nơi nào rồi.

Chúc Ương lười biếng ngồi một bên bàn trống chờ em trai nấu cơm cho cô ăn, đương nhiên cũng không có tuân theo chứng cưỡng ép ngồi theo thứ tự.

Điều này làm cho học sinh chỗ này rất không được tự nhiên, ba người chơi khác vốn định khiêm tốn nhìn nhìn tình huống đàng hoàng trước.

Nhưng căn cứ vào nguyên tắc đồng đội người chơi, vẫn ngồi bên chỗ Chúc Ương, nhưng mà đừng hy vọng thằng nhóc kiểm soát chị gái kia sẽ nấu cơm cho bọn họ.

một người trong đó rửa sạch muỗng cơm đi nhận cơm lần nửa, ba người mới miễn cưỡng ăn.

Chẳng được bao lâu Chúc Vị Tân bưng hai cái chén ra ngoài, nói với chị cậu: "Bên trong bây giờ không có thứ gì, trong tủ lạnh cũng không có hai miếng thịt, chị tạm chịu chút trước."

thật ra thì bên trong cũng không ít đồ nhưng tất cả đều là cải trắng khoai tây đậu nành bí đao bí ngô làm sẵn chất đống, tóm lại chính là chút nguyên liệu nấu ăn dễ bảo quản, gạo và mì không cần phải nói phía trên mặt đều đã có mùi nấm mốc.

Vào lúc này phòng ăn lại không có một người nào, không có một giáo viên nào, hiển nhiên giáo viên công chức là có đãi ngộ khác.

Chúc Vị Tân thật vất vả mới tìm được một iys mì sợi có thể vào miệng, cho trứng gá lên trên mặt chén của chị cậu và cậu, lấy mấy đoạn lạp xưởng từ trong tủ lạnh ra nấu chín cắt mấy miếng để vào chén, còn dư lại thì bưng ra ngoài cho người chơi khác.

Mấy người chơi mới vào trò chơi đương nhiên sẽ không thoải mái tham ăn như vậy, nhưng đối với bàn ăn canh suông nước lã này, cũng có chút ít còn hơn không.

Liền nói cám ơn với Chúc Vị Tân.

Nhịp bước của mấy người bọn họ không khớp với học sinh xung quanh, đãi ngộ đặc biệt này cùng thái độ của quản lý ký túc cũng làm cho mọi người sinh lòng nghi ngờ.

Bọn người đã quen nghe theo mệnh lệnh đột nhiên có đám người có hành động khác thường này xông tới cũng cảm thấy khó chịu, mặc dù trước đó ở trong mắt bọn họ thì đây là chuyện bình thường.

Cơm nước xong còn có tự học buổi tối, học sinh khác đã ăn xong rời đi trước, một nhóm người Chúc Ương vẫn là chậm rãi nhai từ từ nuốt chậm ăn no sau đó mới đi.

Chẳng qua vào lúc này không có giáo viên ở phòng học, cho nên tạm thời không có làm ra phản ứng gì đối với việc bọn họ vi phạm nội quy.

Tự học buổi tối có ba tiết, Ngữ Văn - Hóa Học - Vật Lý.

Giáo viên Ngữ Văn là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, người rất gầy, nhưng khi dạy học học sinh hơi phản ứng không như ý, liền sẽ vỗ bàn mắng to trên bục giảng giống như kẻ điên.

Chúc Ương hơi cảm thấy kỳ là sao loại trình độ người có chứng bệnh điên cuồng này lại còn chưa bị đưa đến bệnh viện tâm thần mà lại ra ngoài đi làm giáo viên dạy người khác?

Bà ta để cho một nam sinh đọc thuộc một tác phẩm văn cổ, nam sinh thoạt nhìn có chút khẩn trương, giọng nói có chút địa phương, liền có một chữ đọc hơi mơ hồ không rõ.

Giáo viên Ngữ Văn này sẽ cầm thước bản xuống tại chỗ, đánh xuống người nam sinh, lại hung hăng kêu nam sinh đọc tiếp.

Nam sinh vốn là khẩn trương, vào lúc này càng thêm vừa đau vừa sợ, đương nhiên càng hoảng càng sai.

Mỗi một chữ sai liền bị đánh một cái, cuối cùng chờ nam sinh gập ghềnh đọc xong, cổ và trên mặt cũng bị đánh vài đường, chứ đừng nói chi là thân thể được quần áo che đậy.

một người có biểu hiện không hài lòng, giáo viên Ngữ Văn sẽ mắng cả lớp như vòi phun máu chó hết nửa tiết học.

Chúc Ương thờ ơ lạnh nhạt, đây cũng là tiết học 40 phút nhưng mắng chửi người nửa giờ.

cô ngáp một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cái trường học rách này lại có thể tìm ra được tín hiệu.

WiFi cũng đừng nghĩ, nhưng Chúc Ương cũng không quan tâm lưu lượng, liền cứ thế bắt đầu lên weibo.

Nào ngờ học sinh xung quanh cô nhìn thấy, liền bị dọa cho sợ đến ánh mắt trừng trừng, trước đó không nói người này là làm thế nào giữ điện thoại lại được.

Chính là chỗ này nhìn tình hình giáo viên đang nổi giận cũng không thèm để ý không khí xung quanh mà có can đảm không tuân theo nội quy, cũng làm cho người ta chấn động.

Trong lòng mới nói thầm, giáo viên Ngữ Văn liền thấy Chúc Ương, bà ta đang thao thao bất tuyệt mắng chửi người cũng bị nữ sinh không hề xem kỷ luật vào mắt này làm cho ngừng lại.

Ngay sau đó là phòng học yên tĩnh thật lâu, rõ ràng là khúc nhạc dạo đầu cho bão táp to hơn.

Giáo viên Ngữ Văn cầm ly nước trên bàn giáo viên liền ném trên đầu Chúc Ương, ly nước này có đế là thủy tinh dày.

Dày giống như cái gạt tàn thuốc, mắt nhìn thấy phải đập vào cái ót của Chúc Ương.

Chúc Vị Tân hoảng sợ, vội vàng vươn tay lên cản, ai ngờ chị cậu nhanh hơn từng bước.

Giơ tay lên liền nhanh nhẹn bắt được cái ly kia, nói thật với lực phản ứng hiện tại của Chúc Ương, cái ly kia ở trong mắt cô không có gì khác với đồ vật quay chậm trong phim ảnh.

một tay cô bắt được cái ly, cái ly trong tay cô cũng không được một giây, liền bay trở về lại bàn giáo viên, đập thẳng vào ót giáo viên Ngữ Văn.

Mọi người nghe được bịch một tiếng trầm đục, sau đó giáo viên Ngữ Văn ngã xuống trên bục giảng.

Bọn học sinh mơ màng, sau đó trong phòng học đột nhiên bộc phát một loạt rối loạn khủng hoảng.

Thậm chí có người quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chúc Ương trách mắng: "Tại sao cô lại đập vào cô giáo?"

Chúc Ương như không có chuyện gì xảy ra: "Lời này của cô nói ngược hả? Cái ly ở trên bục giảng, tôi ngồi ở tại chỗ, làm thế nào đập cô giáo, chẳng lẽ quan trọng nhất không phải là quá trình thế nào mới đưa đến kết quả này sao?"

Có một bạn học thấp giọng quát: "Các người có biết ra tay với giáo viên công chức thì cả lớp cũng phải cùng chịu trách nhiệm hay không? cô muốn tìm chết cũng đừng kéo bọn tôi xuống nước."

Lúc mới bắt đầu cũng không phải là không có học sinh nghĩ tới phản kháng, nhưng trường học này có rất nhiều cách hành hạ người khác, mọi người bị đánh phục, cũng bị đánh đến sợ.

Khiêu chiến quyền uy giáo viên là vi phạm nặng nhất, chẳng những người trong cuộc sẽ phải chịu hành hạ tàn ác khắc nghiệt mà những học sinh khác cũng phải cùng gặp nạn.

Dần dần, nếu thực sự có người lại có người dẫn đầu, những học sinh khác vì không bị liên lụy cũng sẽ ngăn trở.

Nhưng Chúc Ương ra tay quá nhanh, ngay trong nháy mắt, vào lúc này tất cả học sinh sợ muốn chết.

Chỉ thấy Chúc Ương đứng lên, đi tới bước lên bục giảng, không chút sợ hãi vì đã phạm sai lớn, còn đạp chân lên người giáo viên --

"cô giáo dạy học quá hưng phấn, không cẩn thận đập đầu vào bàn giáo viên nên té xỉu, có cái gì mà hoang mang lo sợ?"

Bọn học sinh hoảng sợ, trong đó có một nữ sinh, chính là lớp trưởng đã phát thời khóa biểu vào buổi chiều: "Nhưng đây rõ ràng là cô -- "

Chúc Ương nhìn về phía cô ta, lại quét mắt nhìn tất cả học sinh dưới bục giảng: "Hả? Nếu không thì là học sinh cả lớp tấn công giáo viên, cả lớp tự xin nhận phạt?"

Nghe được hai chữ "nhận phạt", mọi người sợ hãi run lên, tuy biết nếu giáo viên Ngữ Văn tỉnh lại bọn họ cũng không có quả ngon để ăn. Nhưng bản năng của con người là kéo dài bị nạn và trông mong may mắn, mọi người im lặng không nói.

Trong khoảng thời gian bọn họ không có phản ứng, Chúc Ương vỗ tay phát ra tiếng, sai hai người chơi nam là Lưu Chí cùng Triệu Sổ: "Các người đỡ cô giáo về phòng nghĩ đi, cô giáo tự mình không cẩn thận làm đầu bị thương, đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều."

Lại viết hai chữ to trên bảng đen, nói với bọn học sinh: "Tự học!"

nói xong cũng ngồi lại vị trí của mình, cứ thế chơi điện thoại di động.

Mọi người cứ mơ màng thành đồng lõa của cô như vậy, cũng một đêm thấp thỏm lo âu.

Nhưng quả thật hai tiết học sau cũng không yên ổn, phải nói là hai vị giáo viên Hóa Học cùng Vật Lý nhắm tới mấy người mới tới.

Hai người ở trong lớp giống như là quen biết Chúc Vị Tân, thường xuyên gọi cậu trả lời câu hỏi, có bao nhiêu dồn dập?

Cái mông Chúc Vị Tân mới ngồi xuống, câu hỏi tiếp theo lại bắt đầu.

Đám học sinh yên lặng, đây là nét vẽ của giáo viên Tiếng anh, trước đó ở trong lớp cũng có nữ sinh nghĩ ngờ ông ta, một tuần kế tiếp đó, trong tiết học của ông ta, bao gồm các giáo viên lớp khác, tất cả đều liên tiếp đặt câu hỏi cho nữ sinh kia.

Nếu nữ sinh kia có thành tích tốt đến có thể đối đáp trôi chảy tất cả kiến thức câu hỏi, cũng sẽ không bị đưa tới nơi này.

Cho nên mượn cớ trả lời sai, tay của nữ sinh kia cũng bị đánh đến hư thúi, một nữ sinh vừa bắt đầu có bao nhiêu kiêu ngạo cứng đầu, hiện tại cả ngày sợ hãi rụt rè ngồi ở góc.

Nhưng Chúc Vị Tân lại không giống vậy, câu hỏi có gian xảo hơn nửa cậu cũng đối đáp trôi chảy, một khi giáo viên hỏi câu hỏi vượt qua phạm vi kiến thức cấp 3, Chúc Ương cũng không phải là ngồi không.

Đừng thấy cả ngày cô hưởng lạc xa xỉ, nhưng cũng không phải là khiến chính mình chơi phế đến ngu xuẩn, nếu thật sự là một người ngu ngốc cũng không thể khống chế mấy cô gái xinh đẹp nhiều tài năng ở hội chị em kia được.

Trường đại học của cô cũng là trường được xếp danh hàng đầu trong nước, cũng sắp tốt nghiệp, thật sự bàn về kiến thức dự trữ, sợ rằng cô còn cao hơn đám giáo viên này không biết bao nhiêu.

Trong hai tiết học này hai chị em cô khiến cho hai vị giáo viên bị chặn đến thiếu chút là nghẹn chết, mà những học sinh khác nghĩ nếu thành tích của hai người này tốt như vậy sao lại xuất hiện ở đây?

Hai giáo viên không thể bắt được chỗ yếu của học sinh này trong lớp, phẫn nộ sắp xếp không ít bài tập về nhà.

Chúc Ương suy xét số lường bài tập, đoán chừng học sinh ở đây làm xong cũng phải là ba tiếng, tan lớp cũng đã sắp mười giờ, sáng mai sáu giờ thì phải rời giường, sáng sớm tới phòng học thì phải nộp bài tập.

Nhưng so với cái chuyện giáo viên Ngữ Văn kia, thì đối với bọn họ số lượng bài tập nặng nề này hình như cũng không đáng nhắc tới lắm.

đi theo đám người hoang mang cùng nhau trở về ký túc xá, mấy người chơi tụ hợp ở trong phòng Chúc Ương thương lượng cái phó bản trò chơi lần này.

Hứa Vi xoa xoa cánh tay nổi da gà: "Sao vòng này khó như vậy? Nhiệm vụ là phá giải tất cả câu đố chuyện ma quỷ xấu xa trong trường học, đã nói lên số lượng quỷ rất nhiều, nhưng không riêng gì quỷ, em cảm thấy chỉ là trường học này đã rất kinh khủng rồi."

nói xong nhỏ giọng nói với mọi người: "Buổi chiều em có trò chuyện với nữ sinh trước bàn em, cô ấy len lén nói với em ngàn vạn lần không thể bị nhốt trong phòng tối, bên trong ngay cả điện giật cũng có."

Lưu Chí nghe vậy hoảng sợ nói : "Hiệu trưởng ở chỗ này sẽ không phải họ Dương chứ?"