Edit: babynhox
Lời của người đàn ông này nói, không khí cả gian phòng liền ngưng trệ, không khí bình thản liền biến mất.
Nói ra thì cho dù là phải cùng vượt qua nhiệm vụ đồng đội, nhưng đều là người xa lạ lại không có bất cứ nền tảng tình cảm nào để hợp tác, sao có thể tin tưởng nhau?
Trong lòng Chúc Ương nghĩ đến chuyện mình có phần thưởng cao hơn giá trị trung bình, có chút hoài nghi là do mình.
Vì vậy đánh đòn phủ đầu ngược lại: "Không phải là anh sao!"
Cô nhìn Lý Lập: "Tôi mới vừa kết thúc cuộc so tài tuyển chọn, lần đầu tiên tiến vào trò chơi chính thức, là một người mới cái gì cũng không biết, mà các người thì người nhiều nhất cũng chỉ trải qua ba vòng thôi."
"Vậy là đối với quy tắc và cách thức trong này thì anh không hiểu rõ lắm, làm sao anh biết cái mức độ này vượt xa giá trị trung bình của chúng ta?
Lý Lập nghẹn họng, hắn là người lớn tuổi nhất trong đây, thấy lần này đều là người mới còn nhỏ tuổi lại không có nhiều kinh nghiệm liền muốn chiếm lấy quyền chỉ đạo.
Không nghĩ tới vào lúc này xem ra là nói nhiều sai nhiều.
Hắn ho khan một tiếng: "Mặc dù kinh nghiệm tôi ít, nhưng dù sao cũng hơn mấy người 10 tuổi, hai lần trước may mắn cùng qua ải trò chơi với người chơi có nhiều kinh nghiệm rồi."
Lại nhấn mạnh nói: "Điều kiện đầu tiên trong hợp tác là tin tưởng lẫn nhau, chúng ta vừa có chung mục tiêu, vừa cùng có lợi ích, vốn nên hợp tác cùng chiến thắng mới đúng."
Chúc Ương thầm nghĩ chắc là anh tài xế này bị khẩu lệnh nghề nghiệp tẩy não, hơn nữa đầu óc mình không nhanh nhẹn như vậy, không nắm được vấn đề mấu chốt sự việc mà còn muốn làm thủ lĩnh.
Chẳng qua cô lười phải vạch trần kẻ khác ở nơi này, liền thuận miệng hỏi: "Vậy làm sao anh khẳng định mức độ trò chơi bị kéo cao hả?"
Lý Lập cũng nói sang chuyện khác: "Mức độ vòng chơi cho người mới sẽ không khó hơn cuộc so tài tuyển chọn quá nhiều, phần lớn vừa bắt đầu vào trò chơi đều là người bình thường. Ngay cả tôi, đã trải qua vài vòng trò chơi, ngoại trừ bảo vệ tánh mạng cần dùng, điểm tích lũy trên người cũng chỉ đủ cho tôi tăng mấy điểm ở các mục thể chất mà thôi."
Hắn cười khổ nói: "Trước kia tôi làm việc ngày đêm và nghỉ ngơi đảo ngược, sức khỏe không tốt nhưng bây giờ đã có thể sánh ngang huấn luyện viên thể hình rồi. Nhưng đối mặt với ma quỷ, ngay cả thời gian chạy trốn hai bước cũng liền không chạy nổi."
"Cho nên các người nói, thoáng cái để bốn người chúng ta ứng phó vượt qua đám ác quỷ kia, không phải là mức độ bị kéo cao thì là cái gì?"
Nói xong giống như nghĩ đến cái gì, hỏi Chúc Ương: "Cô trong cuộc so tài tuyển chọn được bao nhiêu điểm tích lũy?"
"Hả? Hai ngàn điểm!" Chúc Ương không hề nghĩ ngợi chém xuống gấp mười lần.
Ai ngờ con số này cũng làm cho Lý Lập và Uông Bội hít vào một hơi: "Trời ạ, vậy không phải là đánh giá của cô là cấp B trở lên sao?"
Đây mới là vấn đề làm cho Chúc Ương cảm thấy hứng thú: "Sao vậy? Sao các người biết tiêu chuẩn đánh giá một vòng qua cửa bình thường thế?"
Uông Bội nói: "Trong một vòng có tiền bối nói cho tôi biết, có người từng đặc biệt tổng kết, bản chất những cuộc so tài này chính là trò chơi, trong lúc hoàn thành trò chơi càng kịch tính, trình độ đối kháng quỷ càng cao thì đánh giá càng cao."
Mức độ thấp nhất là còn sống vượt qua trò chơi, đánh giá là cấp E, phần thưởng tích lũy có 500 điểm. Dễ dàng vượt qua không bị thương, đánh giá là cấp D, phần thưởng 1000 điểm.
Nhưng nếu như có thể tạo thành hiệu quả tổn thương quỷ thì đánh giá lại cao hơn một bậc, là cấp C, phần thưởng 1500 điểm; làm cho quỷ bị thương nằng chính là cấp B, có phần thưởng 2000.
Giết chết quỷ quái, không thể nghi ngờ chính là cấp A, có 8000 điểm tích lũy.
"Hơn nửa nếu cô có thể toàn thắng, lấy ưu thế áp đảo hành hạ quỷ quái đến chết, chính là cấp S trong truyền thuyết, nhưng mà tình huống như thế chính là vô cùng hiếm có." Lý Lập nói.
"Nhưng người đột nhiên biết có quỷ cũng sẽ bị hù chết, có thể tỉnh táo nghĩ cách sống sót đã không dễ dàng, ít có tình huống người chơi có thể hoàn thành giết chết quỷ đạt được cấp S, vừa bắt đầu thì điểm liền cao hơn nhiều so với nhiều người, phần lớn người chơi bình thường chỉ có đánh giá ở cấp D và cấp E mà thôi."
Chúc Ương nghe xong vẻ mặt có chút bay bổng, theo như lời bọn họ, nữ quỷ kia rơi vào tay cô chính là rất thảm.
Bị hành hạ tinh thần mấy ngày mới chết đi trong sự không cam lòng và thống khổ, nói cách khác đạt loại tiêu chuẩn này, là có thể lấy được đánh giá cao?
Mấy người nói về quy tắc, đã đến giờ cơm buổi tối, liền quyết định gọi thức ăn bên ngoài về vừa ăn vừa nói.
Lý Lập không chút khách khí sai sử nam sinh trẻ tuổi Lục Tân: "Tiểu Lục, cậu đi gọi mấy món bên ngoài đi, thuận tiện tìm chủ nhà yêu cầu mua một cái điện thoại."
Lục Tân ngược lại không nói gì, sảng khoái làm theo, trong chốc lát liền xách rất nhiều món ăn trở lại.
Chúc Ương vừa nhìn lại đều là món ăn cô thích, trong lòng không khỏi nghi ngờ, cũng không biết đây có phải trùng hợp hay không.
Mọi người vừa ăn cơm, câu chuyện lại chuyển tới nhiệm vụ lần này.
Mặc dù nhiệm vụ lần này điên cuồng, nhưng dù sao thì lúc đầu cũng hổ trợ, phòng này là người nào trong nhà, vì sao mà chết, trò chơi cũng đã truyền nội dung tới.
Lý Lập nói: "Xem ra cũng chưa đến mức điên cuồng, đại khái thì mục đích trò chơi là muốn chúng ta tập trung chống đở qua đêm đòi mạng."
Đầu tiên là cô gái tiểu Thôi xinh đẹp gặp ở lầu một, vào đêm bảy ngày sau cô ấy bị người theo đuổi mình quấy rối xâm phạm, trong lúc giãy giụa bị ngộ thương tới chết.
Sau đó chính là ở cô Khâu ở lầu hai, đêm đó cô ấy bị chồng mình bạo hành rồi phân thây mà chết, cùng bị giết còn có đứa con trai đang học tiểu học của cô ấy, nguyên nhân là chồng cô ấy hoài nghi đứa bé không phải con ruột của mình.
Còn có một người thuê, là một học sinh trung học cấp 2 ở đây, bọn họ còn chưa thấy người, nhưng bởi vì đối phương bị cô lập ăn hiếp lâu dài ở trường, cũng vừa lúc đêm đó không chịu nổi nửa mà treo cổ tự vẫn.
Đây chỉ là giai đoạn thứ nhất, người giết người. Sau đó còn có giai đoạn thứ hai, quỷ giết người.
Sau khi chết tiểu Thôi sẽ biến thành ác quỷ giết chết hung thủ xâm hại cô ấy, đồng thời khua môi múa mép sau lưng cô ấy trong thời gian dài, còn dùng ngôn ngữ quấy rối mỗi ngày, thậm chí chủ nhà mở cửa cho hung thủ có thể thuận lợi xông vào phòng mình đêm ấy cũng sẽ bị tiểu Thôi lấy mạng.
Mà cô Khâu cùng con trai cũng không bỏ qua cho chồng và cha của mình.
Đến lúc đó tất cả người sống trong tòa biệt thự đều chết hết, hóa thành ác quỷ, sau đó liền đến phiên mấy người chơi.
Lý Lập đề nghị: "Trò chơi sẽ không tự nhiên cho chúng ta tiến vào trước lâu như vậy, nếu cho nhiều thời gian như vậy thì nhất định có thể tìm được cách hóa giải."
"Ngày mai chúng ta sẽ chia nhau hành động, hai người ra cửa hỏi thăm nơi chỗ này có chùa miếu nổi tiếng hoặc là pháp sư đạo sĩ hay không, xem xem có thể giúp chúng ta được không."
"Hai người khác liền thừa dịp khách thuê không có ở đây đi tìm chìa khóa của chủ nhà, xem trong phòng bọn họ có manh mối và đạo cụ gì có ích hay không."
"Nhất là vật kỷ niệm hoặc là vật yêu thích khi còn sống, đối với ma quỷ bình thường cũng có chút hiệu quả."
Mấy người cũng đồng ý, cách làm như thế thích hợp với phần lớn người mới, dù sao chống đối trực tiếp mà thực lực chênh lệch quá lớn, nhất định sẽ có đạo cụ trợ giúp.
Lúc nói chuyện liền sắp xếp tổ đội ngày mai, ban đầu ý nghĩ của mọi người là một đội nam một đội nữ.
Nhưng Lục Tân từ lúc tiến vào trò chơi vẫn luôn im lặng lúc này lại nói: "Hai đội đều là đi tìm kiếm, không thể thiếu sự tỉ mỉ của nữ sinh, tốt nhất vẫn nên chọn đội thế nào để có hiệu quả."
Lý Lập đã nhìn ra thằng nhóc này có ý với Chúc Ương, cũng thuận nước đẩy thuyền nói: "Được, nam nữ phối hợp làm việc cũng không sao, ngày mai hai người ra bên ngoài, tôi cùng Tiểu Uông ở lại trong nhà thăm dò."
Chúc Ương nhìn Lục Tân một cái, thấy vẻ mặt anh ta như thường, cũng không có nói.
Chúc Ương ăn cơm xong trước, liền mở vali ra, xem xem trò chơi phân phối cho bọn họ quần áo và những thứ linh tinh gì.
Thân phận mấy người họ được thiết lập là du khách tới đây, vali đồ gì đó cũng phù hợp với bọn họ.
Trong vali của Chúc Ương có mấy bộ quần áo để thay đổi, còn có một đôi giày, dĩ nhiên chất lượng cùng kiểu dáng làm cho cô nhìn đến liền bỉu môi.
Ngoài thứ này ra có một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân và trang điểm, còn có một cái máy tính bảng.
Chúc Ương vội vàng mở máy tỉnh bảng lên, kết nối WiFi trong phòng, thử tìm tòi tra cứu một chút, trên căn bản là giống y như thế giới thực bên ngoài.
Chúc Ương cũng có chút hoài nghi đây chính thế giới hiện thực, chỉ là bọn họ bị đưa đến chỗ khác.Nhưng rõ ràng là không phải, cô thử đăng nhập vào tất cả các tài khoản của mình, cho dù là trong nước hay ngoài nước cũng không hiển thị thông tin.
Đang chuẩn bị thử thêm mấy chức năng khác, liền nghe bên ngoài hành lang truyền đến một tiếng động lớn.
Mọi người mở cửa, tiếng động kia đột nhiên trở nên to hơn, thì ra là cô Khâu kia lại bị chồng đánh đập.
Trước đó bọn họ gặp cô Khâu, người ta còn chuẩn bị nấu cơm, theo lý thuyết thì bây giờ là lúc người nhà vây quần bên nhau cùng ăn cơm tối.
Nhưng nhà này lại hoàn toàn không có kết thúc một ngày làm việc học tập bằng sự vui vẻ hòa thuận.
Mấy người đứng ở cửa là có thể ngửi được trên người của chồng cô Khâu nồng nặc mùi rượu, đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, không cao không lùn không mập không gầy, thoạt nhìn đặc biệt bình thường.
Nhưng chính là cái người rơi vào đám đông cũng không tìm được này, lúc này hai mắt lại đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ dùng bạo lực với vợ mình.
Mà đầu tóc vốn sạch sẽ gọn gàng của cô Khâu đã trở nên rối tung, cổ áo sơ mi cũng bị xé rách một mảnh, tròng mắt rưng rưng, liều mạng tránh né, nhưng cũng không kêu la.
Bởi vì con trai của cô ấy đang nhìn ở khe cửa.
Người đàn ông vừa đánh vừa mắng: "Hai trăm đồng chơi mạt chược cũng không có, còn mua thuốc màu mua cọ vẽ, tao thấy có là có thằng đàn ông nào trợ cấp đúng không."
"Thằng nhãi con này cho nó đi học liền không tệ rồi, còn học vẽ tranh cái rắm, ăn của tao ở của tao còn muốn đi theo đường của cha ruột nó sao."
Các loại nhục mạ khó nghe truyền khắp cả tòa biệt thự, chủ nhà ở lầu dưới giống như là đã thấy quen rồi, cũng không còn để ý nửa.
Mấy người chơi biết đây là tình tiết vỡ kịch, nếu cuối cùng sẽ xảy ra án mạng thì nhất định sẽ có tồn tại mâu thuẫn gia đình.
Những thứ này đều là ma quỷ mà NPC chuẩn bị, tốt nhất là đừng dính dáng vào.
Lý Lập đang chuẩn bị kêu mấy người đi vào, liền thấy Chúc Ương tắt máy tính trong tay, sau đó từ từ đạp lên sàn nhà gỗ bước ra ngoài.
Đi thẳng tới trước mặt người đàn ông đang đánh người kia, quay đầu chính là nện cái máy lên đầu hắn ta, không chút nương tay.
Động tác rất nhanh và bất ngờ đến bọn người Lý Lập cũng không phản ứng kịp.
Người đàn ông kia trực tiếp ngã xuống đất, đầu óc kêu ong một tiếng, nửa bên mặt trở nên tê dại, cảm giác hàm răng có chút bị nới lỏng một chút, vậy mà lại khạc ra hai cái răng.
Lúc này hắn ta tỉnh rượu hơn phân nửa, ngẩng đầu liền thấy một cô gái trẻ tuổi đang nhìn mình từ trên cao.
Ánh mắt nhìn hắn ta còn không bằng con giòi trong hầm phân: "Hai trăm đồng tiền mạt chược cũng không có liền muốn quản vợ mình, còn có mặt mũi tự xưng mình nuôi gia đình, phi!"
Đó thật sự là phun một bãi nước miếng lên trên người đối phương, có lẽ người đàn ông trong gia đình bạo ngược cũng có thể bị cô gái này đánh rụng răng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, cho nên co rúm lại một chút, lại không dám phản bác chút nào.
Mọi người cứ như vậy nhìn Chúc Ương gọn gàng dứt khoát gọt dũa con người, sau đó duỗi chân dài nhẹ nhàng bước đi.
Mặc dù vẻ mặt Lục Tân vẫn như cũ, nhưng trong mắt lóe lên ý cười.
Mà Lý Lập cũng là bối rối nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức đóng cửa nhỏ giọng trách mắng: "Cô làm gì vậy? Cô điên rồi? Bảy ngày sau tất cả những người đó đều sẽ biến thành quỷ, cô muốn chết sao lại đi đắc tội bọn họ, còn hại những người khác."
Chúc Ương đoán là máy tính bảng đã bị hỏng rồi nên tùy ý ném lên giường.
Cười nhạo một tiếng nói: "Nói giống như không đắc tội họ thì chúng ta sẽ không bị lấy mạng vậy, nếu kết quả cũng như nhau, cần gì phải áp lực sợ hãi?"