Vân Ngạo Thiên là nam nhân đẹp nhất mà Phượng Cửu Ca từng thấy qua.
Ngay cả ba người Hắc Vũ cũng không thể không thừa nhận, chiếc cằm kiên nghị mím chặt của Vân Ngạo Thiên trác tuyệt khí chất, không ai có thể xo sánh.
Nhưng hôm nay, người đàn ông gương mặt góc cạnh rõ ràng như mặt cắt kim cương, bị Phượng Cửu Ca chà đạp thành bức đức hạnh kia!
Lúc này biểu tình bình thường nhất cũng chính là Hắc Vũ lúc nãy đã nhìn Phượng Cửu Ca làm tất cả.
Lúc ấy hắn còn hoài nghi cái gọi là "bảo mệnh" mà nàng nói, bất quá hắn nghĩ là chủ tử hắn trả thù Vân Ngạo Thiên.
Hiện giờ xem ra, lúc ấy Phượng Cửu Ca không phải là nói chơi a.
Chỉ thấy đối phương bốn người, sắc mặt khó coi lắc đầu.
Bạch Hổ Vương nói: "Chu Tước, đi thôi, đi nơi khác tìm kiếm, nói không chừng còn ở phụ cận.”
Chu Tước cũng hết hy vọng, gật gật đầu, đáp một tiếng "Ừ", liền huấn di chuyển đến trước mặt ba người bọn họ.
Nàng sờ sờ bụng Hoa Thanh Trăn cấp mười kia, nhẹ giọng nói: "Đồ vật nhỏ, trở về đi.”
Lúc ấy cũng là vội vàng chạy tới, mới gọi chúng nó đến giúp bọn họ ngăn cản người đi ngang qua lúc này.
Hiện giờ giúp đỡ xong, tự nhiên cũng nên để cho bọn nó trở về.
Hoa Thanh Mãng giống như là nghe hiểu lời nàng nói, nôn ra cái lưỡi đỏ tươi của nó, chỉ nghe thanh âm "tê tê tê tê" lần nữa vang lên, đại quân độc xà chung quanh giống như nhận được hiệu lệnh, nhao nhao ẩn lui vào trong rừng.
Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn trên đỉnh đầu mình treo một con độc xà đỏ bừng cả người, chỉ cảm thấy trên người chảy cả mồ hôi.
Chỉ chốc lát sau, những đàn rắn chặn đường kia toàn bộ biến mất.
Con trăn xanh khổng lồ kia cũng đang dưới ánh mắt chăm chú của Chu Tước, sầm rắc bò vào trong rừng rậm.
Ba nam nhân kia dừng lại tại chỗ không quá một lát, lại giống như trong nháy mắt đột nhiên biến mất, đảo mắt liền tìm không thấy bóng dáng.
Chỉ có Chu Tước cuối cùng còn nhìn Phượng Cửu Ca một cái, đưa tay bắn một phát, ném một viên thuốc màu trắng ở trong ngực nàng: Tiểu nữ oa, cho muội muội của ngươ ăn, coi như là bồi lễ chúng ta hủy xe ngựa của ngươi.”
Lời còn chưa dứt, làm sao còn thấy bóng dáng Chu Tước nữ tử kia?
Sự thật: đến vô ảnh, đi vô tung.
Hắc Phong sững sờ nhìn nửa ngày, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu hỏi: "Hắc Vũ, tam đại vương triều Lâm Uyên đại lục chúng ta, từ khi nào lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy? ”
Thập cấp ma thú, bọn họ chỉ có săn giết, rất ít có phần hàng phục.
Mà nữ tử kia lại có thể dễ dàng làm cho ma thú không có kết khế ước nghe lệnh nàng!
Quả thực không phải là con người!
Hắc Vũ buông tay, sắc mặt cũng không đẹp lắc đầu: "Nếu ta biết là hay rồi.”
Nói xong, ánh mắt của hắn trầm xuống, bay đến trên người Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên bên cạnh.
Nghĩ một chút, bộ dáng khẩn trương vừa rồi của chủ tử hắn, võ công cổ quái bốn người kia tới vô tung, đại quân độc xà không giải thích được ngăn cản bọn họ đi đường...!Nếu hắn không đoán sai, những người đó muốn tìm, chính là Vân Ngạo Thiên!
Vẫn cảm thấy thân phận Vân Ngạo Thiên hẳn là không thấp, thế nhưng chính là không biết vì sao lại lưu lạc đến đây.
Dựa trên những gì chúng ta thấy và nghe ngày hôm nay, tất cả mọi thứ đã được giải thích.
Vân Ngạo Thiên bị trọng thương không thể vận công, cừu gia lại từng bước ép buộc truy đuổi không rời.
Chủ tử nhà hắn đã sớm biết Vân Ngạo Thiên hôm nay ở trên trấn nhỏ bại lộ khí tức sẽ dẫn tới cừu gia đuổi giết, cho nên mới ở trên đường đem Vân Ngạo Thiên cải trang thành nữ trang.
Tất cả mọi thứ nàng làm đều có nguyên nhân.
Chỉ là một đám người này thực lực cao hơn bọn họ quá nhiều, thậm chí bao gồm Vân Ngạo Thiên, đều giống như là ở không trung xuất hiện, làm cho người ta đoán không ra.
Xem ra mạng tin tức của hắn, còn chưa đủ lớn.
Hắn muốn đem mạng lưới lớn trong tay mở rộng đến mọi ngóc ngách của tam đại vương triều Lâm Uyên đại lục, hắn muốn đem tất cả mọi chuyện ở chân trời góc biển một tay nắm giữ!.