Cái gì gọi là ngôn ngữ không kinh, người chết không cười?
Cái gì gọi là "nàng có nam nhân?"
Bầu không khí hòa hợp của mọi người trong nháy mắt bị đóng băng bởi không khí âm hàn bao trùm ngay lặp tức, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng thanh âm vỡ nát của thứ gì đó.
Tất cả những người ngồi đều là cá chạch già đã lâu đời, một người hai người đều khéo léo muốn chết.
Một lát liền phản ứng lại, trên mặt vẫn chất đầy nụ cười, khách khí hướng về phía đối phương cười, tựa hồ cũng không sợ đem cơ mặt cười đến co rút.
Đại bá nói: "Lăng hảo huynh đệ đừng nghe nha đầu này nói bậy.
Phượng gia gia giáo rất nghiêm, Tiểu Cửu ngày ngày đại môn không ra cửa hai bước, làm sao có thể có nam nhân."
"Ta..."
Nhị bá tiếp lời: "Chính là như vậy, chính là như vậy.
Tiểu nha đầu mà, sợ lập gia đình, cho nên tùy tiện nghĩ ra một lý do, có thể lý giải có thể hiểu được."
"Ta..."
Tam bá tiếp tục nói: "Lăng Nhượng huynh, không bằng chúng ta đi uống hai chén? Ánh trăng sáng như vậy, đối với rượu làm thơ, thật sự là tuyệt a.
Những chuyện vụn vặt kia, vẫn là giao cho người phía dưới làm đi."
"Ta..."
Tứ bá vội nói thúc giục: "Vậy còn chờ gì nữa? Qua nửa đêm, có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ảo của núi Tiên Đỉnh.
Khó được tới một lần, Lăng Nhượng huynh cũng không thể vô ích đi chuyến này."
"Ta..."
Muốn mở miệng, lại bị mấy vị bá bá cười tủm tỉm cắt đứt.
Lăng Nhượng sửng sốt một câu cũng không nói được ra miệng, đã bị đẩy ra cửa, hướng phía sau núi Tiên Đỉnh phong mà đi.
Đại sảnh trong nháy mắt trống trải.
Hạ nhân vừa rồi còn đứng ở một bên hầu hạ vừa nhìn chỉ còn lại lão gia tử cùng Cửu tiểu thư, vội vàng co chân chạy mất.
Lão gia tử lại muốn thu thập Cửu tiểu thư, bọn họ cũng không đứng ở nơi đó làm bia đỡ đạn.
Ánh nến đung đưa, chiếu rọi trên khuôn mặt không chút thay đổi của Phượng Chấn.
Một thân khí thế lạnh thấu xương kia, không giận giữ mà uy nghiêm.
Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhìn lão gia tử ngồi trên, không sợ cười một cái, lon ton chạy tới, túm lấy cánh tay hắn bắt đầu lay động.
Trên mặt lộ ra một nụ cười lấy lòng, khoa trương đến mức thấy răng không thấy mắt.
"Lão gia tử, ngươi thật đúng là nhẫn tâm để cho ta gả đến Lăng gia a.
Ngàn dặm do dự, nếu như ta ở bên kia bị Lăng gia khi dễ thì làm sao bây giờ? ”
Phượng Cửu Ca ở Phượng gia thân cận nhất không phải Phượng Vân cùng Hạ Doanh Doanh, mà là gia gia nàng Phượng Chấn.
Kiếp trước nàng là cô nhi, ông nội nhặt rác kiếm sống phát hiện nàng trong thùng rác giữa ngày đông giá tuyết, rồi đem nàng về nui dưỡng, mới khiến cho mầm tai hoạ như nàng tồn tại lâu dài, dần dần từng bước leo lê n đỉnh cao của vương quốc hắc đạo, trở thành nữ vương xã hội đen khiến người ta nghe tới tên nàng liền biến sắc.
Cũng đại khái là bởi vì như thế, nàng từ nhỏ đã không thích người cha bất cần đời nhà mình, ngược lại vui vẻ bám lấy lão gia tử.
Hơn nữa trong mười lăm năm đi tu hành thâm sơn cùng cóc, lão hòa thượng kia cũng chỉ biết nhắc tới lão gia tử năm đó anh dũng vô địch, làm cho nàng càng kính ngưỡng ông ba phần.
Ngữ khí làm nũng này, đại khái cũng chỉ có ở trước mặt Phượng Chấn, Phượng Cửu Ca mới biểu hiện ra một tiểu nữ nhi.
Nhưng Mà Phượng Chấn mặc cho nàng lay động, hắn tự nhiên bất động, ngữ khí rất là kiên quyết: "Nếu ngươi thật sự gả qua lão gia tử ta mới thật sự là tạ ơn tổ tông.
Vì Phượng gia ngoại trừ hại, vì dân chúng Tây Tĩnh ngoại trừ ác bá, còn có thể thu một đống đại lễ, cớ sao không làm? Hơn nữa, người có thể khi dễ ngươi còn chưa sinh ra, ngươi cũng không cần lo lắng những chuyện vô vị kia.”
Lời này nói...
Phượng Cửu Ca tiếp tục cố gắng, vội vàng lấy lòng giúp Phượng Chấn bóp bả vai: "Lão gia tử, ngươi cũng biết tính tình của ta.
Nếu ta thật sự muốn chạy, Phượng gia không có ai có thể bắt được con.
Nhưng tại sao con không chạy? Bởi vì con là thật tâm luyến tiếc Phượng gia mà.”.