Nửa tiếng sau.
Trong tiểu viện của Lý Hiên.
Băng Huyên Nhi đứng trong tiểu viện, ngửi thấy mùi hương thịt đậm đà, nhìn Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, Lam bà bà ăn thịt nướng rất đã.
Băng Huyên Nhi tính cách lạnh lùng cũng có chút không kìm được nữa, dùng ánh mắt oán hận nhìn Lam bà bà.
Không còn cách khác.
Thịt nướng quá thơm rồi, đặc biệt món ăn gọi là thịt kho tàu đó, mùi hương thật khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Cộng thêm thịt kho tàu đỏ rực, màu sắc lóng lánh, cũng tăng thêm điểm hấp dẫn không ít, khiến Băng Huyên Nhi cho dù chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy chán ăn.
Món ngon hương thơm như vậy, thực là khiến người ta muốn nếm thử, muốn ăn một bữa thật thịnh soạn.
Nhưng Băng Huyên Nhi sờ bụng mình, cảm thấy bụng đã căng, dù là một chút cũng không thể ăn nổi nữa, thực sự thì hiệu quả của hai viên Bích Cốc đan quá mạnh rồi.
Băng Huyên Nhi buồn phiền, ngửi mùi hương của món ngon, tự dằn vặt nhìn Lam bà bà.
Nhìn Lam bà bà ăn đến mức đầy miệng, Băng Huyên Nhi giận đến mức muốn biến thành hổ cái xông đến nổi trận lôi đình.
“Ủa? Sao cô không ăn gì vậy? Lượng đồ ăn ít như vậy, nếu còn chần chừ thì bọn họ sẽ ăn hết đó.”
Lý Hiên nghi hoặc nhìn Băng Huyên Nhi, đối với vị tu tiên xinh đẹp Băng Huyên Nhi này Lý Hiên có chút hiếu kỳ, tính cách đối phương lạnh lùng rất hiếm thấy.
“Ta không đói.”
Băng Huyên Nhi thở dài, lại lần nữa oán hận nhìn Lam bà bà.
“Vậy sao, thế thì thôi vậy.”
Lý Hiên cũng lười hỏi nhiều, rồi bản thân cũng ăn thêm chút.
Lần này anh đã làm thêm nhiều đồ ăn nogn, thịt kho tàu, xiên nướng, thịt nướng, vịt nướng...v.v, nhưng cho dù nhiều đồ ăn như vậy, thì vẫn cứ không đủ ăn.
Chỉ riêng mèo đen đã có thể ăn được một nửa rồi, cũng không biết nó có cơ thể bé như vậy, sao có thể ăn được nhiều đồ ăn đến thế.
Ngược lại chỉ có tiểu gấu đen cũng coi như ăn không nhiều, chỉ hứng thú với một món vịt quay, mỗi lần đều nheo mắt ôm vịt quay trong trạng thái hưởng thụ.
Đợi sau khi đã ăn no uống no rồi.
Tất cả các món ăn đã ăn xong hết, mèo đen lại ăn đến mức căng tròn cả bụng, tiếp tục thế này thì chắc sẽ thành lợn đen mất.
Thực tế là quá béo rồi, mèo đen vốn dĩ có răng nanh, là răng nanh của mèo, vậy mà béo lên thì nhìn rất giống như răng nanh của lợn rừng.
Thể hình như vậy, cho dù là Tần Nguyệt cũng không thể chịu được nổi nữa, tóm lấy tai của mèo đen nói.
“Xem xem, ngươi béo đến mức thành gì rồi này, còn béo lên nữa, thì kiếp sau ngươi chuyển thế thành lợn rừng đen được rồi.”
“Meo~”
Mèo đen kêu lên một tiếng phản kháng, chỉ là chỉ có chút hơi nhỏ.
Đồng thời nó nghĩ đến cơ thể to lớn của lợn rừng đen, có thể có thể ăn được nhiều món hơn, nó cảm thấy điều này lại là một đề nghị hay.
Đối với cách nghĩ của nó, mọi người không quá chú ý đến.
Mọi người sau khi đã ăn uống no rồi, đều trở về nơi nghỉ ngơi của mỗi người.
Lam bà bà và Băng Huyên Nhi đến tiểu biện bên cạnh, ngồi cùng nhau nhìn khu vườn nhỏ.
Có thể bị Băng Huyên Nhi nhìn với ánh mắt oán hận, nhìn chằm chằm khiến bản thân không thoải mái, nên Lam bà bà đột nhiên nói.
“Cô phát hiện ra rồi sao? Lý Hiên, con người này không bình thường.”
“Tôi biết, trẻ như vậy mà đã là tông sư luyện đan khí huyết, còn có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm, quả thực rất không bình thường.” Băng Huyên Nhi gật đầu.
“Sao cơ? Anh ta còn là tông sư luyện đan khí huyết?” Lam bà bà hơi sững người.
“Người không biết sao ạ?” Băng Huyên Nhi nghi ngờ.
“Điểm này ta thật không rõ, ta cho rằng anh ta làm đồ ăn rất ngon, không ngờ rằng còn có thể luyện đan.” Lam bà và lại nể Lý Hiên thêm một bậc nữa.
“Đúng rồi, con Lôi điện kim điêu trên cây đó, thực sự bị hấp dẫn bởi đồ ăn ngon mà tới hay sao?” Băng Huyên Nhi hoài nghi nói.
“Đương nhiên, ta đích thân chứng kiến, con kim điêu đó là một con vật ham ăn, vì ăn mà cam nguyện làm việc cho Lý Hiên.” Lam bà bà ngưỡng mộ nói.
“Thật là thiên hạ rộng lớn, không gì là không có, vậy mà còn có con kim điêu như vậy.”
Băng Huyên Nhi cũng có chút khen ngợi, con kim điêu tốt như vậy nếu có thể nuôi dưỡng tốt, sau này có thể phát triển thành thú chiến.
Đợi sau khi gặp kẻ địch, chỉ riêng Lôi điện kim điêu cũng có thể khiến kẻ địch cảm thấy đau đầu, không dám dễ dàng khiêu khích.
“Đáng tiếc thật, nếu như ta cũng có một con thú chiến thì tốt rồi.”
Băng Huyên Nhi có chút ngưỡng mộ, suy nghĩ xem bản thân có nên nuôi một con hay không.
Sau cùng cô lắc đầu từ bỏ, cái chính là cô thường ra ngoài làm nhiệm vụ, còn phải tu luyện, căn bản không có thời gian nuôi dưỡng thú chiến, chỉ có thể bỏ qua thôi.
Ở một nơi khác.
Lý Hiên quay về căn phòng dưới đất.
Thấy tiểu hươu sao đang ở trong nhắm hai mắt, lúc này trạng thái của nó vô cùng tốt, lông trên người càng mềm mượt cũng càng đáng yêu.
Chỉ đáng tiếc là điểm xuất phát của nó quá thấp, đến bây giờ nó vẫn còn chưa phát ra yêu khí.
Lý Hiên cũng không vội, mà còn ngưng tụ một chút nước tình, rót vào miệng nó, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Gần đây việc tu hành của anh rất thuận lợi, mỗi ngày đều có thể hấp thụ được rất nhiều linh lực sấm sét, khiến thực lực của anh nhanh chóng gia tăng.
Theo tốc độ như vậy, chỉ cần thêm mười lăm ngày nữa, anh có thể đột phá lên luyện khí cấp hai rồi.
“Linh lực lôi hệ ở trong này quá loãng rồi, nếu như đến được nơi có linh lực lôi hệ dày đặc thì tốt rồi, đáng tiếc là nơi như vậy rất khó tìm.”
Lý Hiên muốn đến tông môn tu tiên, những tông môn này đều có linh mạch, trong sơn môn tất có linh khí dày đặc, là nơi rất tốt để tu luyện.
Đáng tiếc Lý Hiên tạm thời không muốn rời thành Bạch Vân quá xa, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Thôi vậy, từ từ tu luyện vậy, cứ coi như ở nơi như thế này, dựa vào tư chất Lôi Linh Căn tuyệt phẩm của ta, vẫn có thể nhanh đạt được cấp hai.”
Lý Hiên thầm nhủ rồi nhắm hai mắt bắt đầu tu luyện.
Một đêm tĩnh lặng.
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời mọc từ hướng đông khiến cho vạn vật đều có sinh khí.
Lý Hiên sau một đêm tu luyện cũng mở mắt, cảm thấy Lôi linh lực trong cơ thể dồi dào hơn một phần, liền khẽ cười.
“Nhanh thật đấy, không hổ là Lôi linh căn tuyệt phẩm, dưới tình trạng linh khí loãng như vậy, vẫn có thể tiến triển tốc độ như thế.”
Lý Hiên rất hài lòng, khẽ cười lấy từ trong túi trữ đồ ra cuốn “Khải Linh công” để xem.
Trong quyển công pháp tu hành này có một môn pháp thuật, gọi là Khinh Thân Thuật.
Lý Hiên đã luyện thành thục rồi, cơ thể đã sử dụng rất uyển chuyển, chạy nhanh như ngựa cũng không cảm thấy mất sức.
Chỉ đáng tiếc là trong quyển công pháp này, chỉ có một pháp thuật, cần phải thu thập được càng nhiều pháp thuật hơn.
Ngoài ra chính là, đây là pháp thuật tu tiên, cần linh lực phóng thích, các phân thân căn bản không thể sử dụng được.
[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm có được kỳ ngộ, thực lực tăng vọt đến cấp mười, phần thưởng gộp: Chúc mừng ngươi có được Thổ Linh Căn trung phẩm.]
“Thổ Linh Căn trung phẩm? Đợi đã, vậy há chẳng phải là ta có đến hai linh căn sao?”
Lý Hiên cau mày, lập tức mở “Khải Linh Công” ra xem.
Quả nhiên.
Trên sách có nói, đơn linh căn được gọi là Thiên linh căn, là linh căn tốt nhất, cũng là linh căn được các môn phái lớn chào đón nhất.
Trừ việc tốc độ tu luyện cực nhanh ra, lúc tu luyện pháp thuật lôi hệ, uy lực cũng sẽ cực mạnh, tương đương với sự kết hợp rất mạnh.
Nhưng nếu người có Lôi Linh Căn tu luyện pháp thuật hệ lửa, hoặc là tu luyện pháp thuật hệ gió, bời vì không có linh căn đối ứng, uy lực sẽ rất yếu, đây chính là điểm yếu duy nhất.
Còn về đa linh căn, hầu hết tu luyện đa linh căn tốc độ rất chậm, đặc biệt là năm linh căn, càng chậm đến cực độ.
Kết quả như vậy khiến Lý Hiên có chút lo lắng, nôn nóng nhắm mắt bắt đầu tu luyện, dự định muốn xem song linh căn có phải ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của bản thân.
Chỉ là.
Sau khi tu luyện được nửa tiếng, Lý Hiên mở hai mắt, trong mắt hiện ra vẻ nghi ngờ.
“Không đúng, tốc độ tu luyện không có chút ảnh hưởng nào, hơn nữa ngoại trừ việc hấp thụ được Lôi linh lực, ta cũng có thể hấp thụ được Thổ linh lực nữa, chỉ có điều, tốc độ hấp thụ Thổ linh lực chưa nhanh bằng Lôi linh lực mà thôi.”