Vũ Đằng trong đồng phục học sinh bước xuống phòng khách. Cô nhìn ngó nghiêng xung quanh, hình như là thiếu thiếu gì đó.Bỗng từ trong bếp, cô hầu gái bước ra và cúi xuống trước cô.
-Chào buổi sáng, nhị tiểu thư!
-Á, chào!- Cô mỉm cười rồi bước vào bếp.
Ở đây chỉ có mỗi Vũ Đồng và vài ba người hầu. Cô ngồi xuống bàn ăn kế bên Vũ Đồng và lên tiếng.
-Chào chị!
-Buổi sáng tốt lành nha Vũ Đằng.- Vũ Đồng cười tít mắt.
-Ba mẹ đâu rồi chị? Sao không thấy ai hết vậy?- Cô dòm ngó mọi ngóc ngách trong căn bếp.
-Ba mẹ đi qua nhà bà nội rồi, nghe nói bà bị bệnh. Chị có xin cho chúng ta đi cùng nhưng ba bảo bệnh của bà không nghiêm trọng cho lắm nên để chị em mình ở nhà và đi học.
-Chị, bà nội ở trong cung gọi là gì?- Cô nhíu mày thắc mắc.
-Ý em là thời xưa, gọi theo cách của hoàng cung à?
-Đúng rồi!- Vũ Đằng gật đầu.
-Theo như chị biết thì bà nội có nghĩa là mẹ của ba mà giả sử ba là Hoàng Thượng thì bà nội sẽ là Thái Hậu.- Vũ Đồng từ từ giải thích.
-À em hiểu rồi.
-Quên nữa, một lát nữa Trọng Phi đến để đưa chị đi học rồi anh ấy đến công ty luôn. Còn phần em thì khỏi lo, chị có gọi cho Khánh Dương và nhờ cậu ấy đến đưa em đi luôn rồi.
-Chị cứ đi đi, em không sao đâu mà. Lại làm phiền Khánh Dương rồi.- Cô mím môi.
-Oày, có sao đâu nào.- Vũ Đồng xua tay.- Muốn có được vợ thì phải chịu cực một tí chứ.
-Thưa đại tiểu thư, có Trọng Phi thiếu gia đến ạ.- Cô hầu gái cúi đầu, thưa.
-Được rồi, cô làm việc của mình đi.- Vũ Đồng gật đầu rồi quay sang Vũ Đằng.- Em ăn sáng đi, chị đến trường trước nha. Xíu nữa đi học với hoàng tử vui vẻ nha công chúa.
Vũ Đằng sững người, cô trừng to hai mắt. Vũ Đồng vừa thấy vậy thì không khỏi lo lắng vội lay vai của cô.
-Vũ Đằng, em không sao chứ?
-À, ừ...em không sao.- Cô gượng cười.
-Em làm gì mà lâu quá vậy?- Một giọng nói nam trầm ấm vang lên.
Vũ Đằng và Vũ Đồng cùng nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói ấy.
Vũ Đằng như chết lặng. Cô đưa mắt nhìn anh chằm chằm. Tuệ Dân đang đứng trước mặt cô kìa, là Tuệ Dân, cô chắc chắn là Tuệ Dân.
Vũ Đồng mỉm cười bước đến khoát tay anh.
-Trọng Phi, anh chờ lâu chưa?
-Không lâu chút nào! Ơ, có cả Vũ Đằng nữa à?- Anh nhìn Vũ Đằng và khẽ cười.
Vũ Đằng giật mình, cô cúi gằm mặt rồi lấy balo và ra ngoài.
-Vũ Đằng, Vũ Đằng!!!
Vũ Đồng mím môi lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với Vũ Đằng nữa, trông cô có gì đó lạ lắm. Vũ Đồng lấy điện thoại gọi ngay cho Khánh Dương.
"Alo, Dương đi chưa vậy?"
"Em đang trên đường đến đây."
"Vậy em đón Vũ Đằng nha, em ấy vừa ra khỏi nhà đó."
"Dạ, mà sao Vũ Đằng lại đi trước vậy? Chẳng phải là em sẽ đến đón sao?"
"Chị không biết, từ sáng đến giờ Vũ Đằng cứ sao sao á, thất thần giữ lắm."
"Em biết rồi, tạm biệt chị!"
"Ừ, chào em!"
Vũ Đồng ngắt máy, cô lo lắng nhìn Trọng Phi.
-Vũ Đằng không sao chứ?
-Em không biết nữa, tự nhiên không hiểu sao mà Vũ Đằng lại như thế.- Cô lắc đầu.
-Thôi, mình đi! Vũ Đằng sẽ không sao đâu mà.
...
Vũ Đằng bước dọc theo vỉa hè. Thì ra ở thế giới này Tuệ Dân lại là Trọng Phi_người yêu của Vũ Đồng. Bất chợt một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, cô vội đưa tay lên lau đi. Chính bản thân cô lúc này cũng không biết tại sao mình lại khóc.
Không lẽ ở đây cô và anh không có duyên nợ sao? Cũng phải thôi, khi còn ở Hoàng Cung thì vẫn thế mà. Dù gì thì cô cũng có được bên cạnh anh đâu.
Một chiếc BMW dừng lại trước mặt cô. Trên xe, Khánh Dương đang mở cửa và bước xuống. Anh chạy đến trước cô và lên tiếng.
-Chào Vũ Đằng!
-Chào, Khánh Dương!- Cô gượng cười.
-Vũ Đằng sao vậy? Vừa khóc sao?- Anh nhìn sắc mặt của cô, không khỏi lo lắng.
-Vũ Đằng không sao, không có chuyện gì hết.
Cô đưa tay lau hai bên má. Khánh Dương nắm tay cô, tay còn lại anh đưa lên lau bên má phải.
-Khánh Dương không muốn thấy Vũ Đằng như thế này.
Vũ Đằng nhìn Khánh Dương, anh rất nhẹ nhàng và ấm áp. Câu nói của anh vừa rồi cũng làm tin cô như tan chảy. Cô đỏ bừng mặt, vội cúi đầu xuống.
Khánh Dương mỉm cười, đưa cô về xe.
-Vũ Đằng lên đi, Dương đưa đi học.
Vũ Đằng gật đầu rồi lên xe. Khánh Dương đóng cửa rồi quay lại vị trí của mình. Anh khởi động và cho xe chạy đi.
Vũ Đằng im lặng, cô nhìn dòng xe ở phía trước đang tấp nập qua lại. Những gì đã không là của mình thì thôi đừng cố mà níu lấy. Cô đã biết đến lúc cô phải buông tay rồi. Dù sao đây cũng chỉ là tình đơn phương thôi mà.
Khánh Dương nhíu mày, hôm nay Vũ Đằng có gì đó khác lạ lắm. Anh quay sang nhìn cô và khẽ hỏi.
-Vũ Đằng có gì không vui sao? Nhìn cậu như đang buồn lắm.
-Mình không sao hết, có gì để buồn đâu.
-Cậu nói dối, nhìn cậu là mình biết rồi. Có gì không vui thì cứ tìm mình, mình sẽ sẵn sàng lắng nghe.- Anh mỉm cười.
-Uhm...cảm ơn Dương!- Cô cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể.
Chiếc BMW của Khánh Dương tiến vào trường và đổ xe vào bãi. Anh xuống xe và vòng qua mở cửa cho Vũ Đằng. Cô xuống xe và cùng anh vào lớp trước hàng ngàn con mắt đang dõi theo và kèm theo là những lời bàn tán xôn xao đủ điều.
Vũ Đằng về chỗ ngồi, chưa kịp đặt balo xuống là cô đã đưa mắt nhìn sang chỗ của Lan Phong. Đến bây giờ anh vẫn chưa vào lớp nữa. Đặt balo xuống bàn, cô ngồi xuống và mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ của Lan Phong.
Lan Phong vào lớp, anh về chỗ quăng balo lên bàn và thả người xuống ghế. Anh đưa mắt nhìn qua thì thấy Vũ Đằng đang nhìn mình chằm chằm thì đâm ra bực bội. Anh nhíu mày, lên tiếng, chất giọng có phần gắt lên.
-Cô nhìn gì chứ?
Vũ Đằng giật bắn người, cô quay mặt đi và lúng túng nói.
-À, ừ, không có gì.
Anh không nói gì nữa, lấy headphone ra và gắng vào tai, không ngó ngàng đến một ai hết. Vũ Đằng mím môi, cô chẳng hiểu sao lại không thể nào rời mắt khỏi anh được. Nhưng cô cũng không đủ can đảm để nhìn trực tiếp, đối mặt với anh.
Trong cô bây giờ tồn tại một thứ cảm giác gì đó khó chịu lắm. Nó cứ làm cho cô bứt rứt mãi, chẳng thoải mái một tí nào.
Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng nhiên có người vỗ vào vai cô.
-Chào Vũ Đằng!
Vũ Đằng giật thót tim, cô quay lại nhìn Đức Hoàng.
-À, chào Hoàng!
-Hôm nay Vũ Đằng sao thế? Hoàng thấy Vũ Đằng sao sao ấy.- Đức Hoàng lo lắng, chăm chú nhìn sắc mặt của cô.
-Mình không sao, cảm ơn Hoàng đã quan tâm.- Cô mỉm cười.
-Như vậy có phải tốt hơn không.- Anh phì cười và nheo mắt nói.
-Này, nếu cô có mắc bệnh thì mau lên phòng y tế đi.- Hải Nam tựa người vào bàn, tay đẩy gọng kính.
-Mình vẫn khỏe, cảm ơn Nam đã để ý.- Cô lắc đầu và khẽ cười.
-Tôi hơi đâu mà để ý đến cô, chẳng qua là sợ cô mắc bệnh mà lại ngồi gần tôi nữa nhỡ đâu tôi bị lây theo thì sao. Tôi không muốn mất điểm thi đua nhá.- Anh cười khẩy.
-À, mình hiểu mà.- Mặt mày cô nhăn nhó, cười khổ.
-Nam làm gì mà nghiêm trọng quá vậy. Lúc nào cũng khắc khe với người khác.- Đức Hoàng bĩu môi.
-Tôi là tấm gương sáng đấy nhá, không khắc khe thế thì sao nói được ai. Huh...- Anh hừ lạnh rồi về chỗ.
Sau buổi học, Vũ Đằng mang balo lên và trở về nhà. Hôm nay cô muốn đi đâu đó để tìm hiểu thêm về nơi mà hiện tại cô đang sống.
Đi dọc theo lề đường, một mình cô nhìn ngắm khung cảnh thành phố về đêm. Ở đây đẹp quá, xung quanh đều mang một màu vàng của ánh đèn đường. Những gì xung quanh cô đều rất hiện đại và tối tân hết, chẳng bù cho Hoàng Cung. Dù sao thì sống ở đây cô cũng chẳng hề thấy lạc lõng. Có những lúc nhớ Phụ Hoàng và Mẫu Hậu, cô chỉ biết nhìn Đông lão gia và Chiêu phu nhân để cho vơi đi nỗi nhớ. Xung quanh cô cũng có rất nhiều người yêu thương nên giảm đi được phần nào sự tẻ nhạt, tuy rằng họ đã thay đổi về ngoại hình nhưng tính cách của họ chẳng hề thay đổi.
Vũ Đằng nhìn phía trước thì thấy một con gấu màu trắng, to đùng đi bằng hai chân đang lắc lư nhảy múa. Cô đến gần thì thấy nó đưa cho cô một quả bóng bay. Nó ôm lấy cô rồi vẫy tay chào. Vũ Đằng bật cười, cô vẫy tay chào nó và bước đi tiếp.
Ngồi xuống ghế đá ở cạnh lan can ngay trên bờ của một con sông lớn. Vũ Đằng lặng lẽ quan sát những hoạt động của mọi người. Những người ở đây ai cũng ăn mặc rất đẹp, rất sang trọng và rất thanh lịch.
Cô mỉm cười nhìn hai đứa bé ở cách đó không xa đang rượt đuổi nhau. Chợt đứa bé gái ngã xuống đất và òa khóc lên.
Vũ Đằng bước đến, cô ngồi xuống đỡ cô bé ấy lên và nhẹ nhàng vuốt tóc.
-Em không sao chứ?
-Em...hức...không sao!- Tiếng nấc của cô bé vang lên nhè nhẹ.
-Không sao là tốt rồi, chị cho em nè.- Cô đưa cho cô bé quả bóng bay.
Đứa bé gái mỉm cười cảm ơn cô rồi chạy đi. Vũ Đằng đứng dậy, cô quay người lại và bước tiếp. Cô đi mãi đi mãi nhưng thấy có gì đó rất khác lạ. Con đường về nhà đâu mất rồi? Trước mắt cô là một ngã rẽ tứ hướng chẳng biết phải đi đường nào. Cô dòm ngó xung quanh chợt có một cánh tay níu lấy cô lôi vào góc khuất, ép vào tường.
Người con trai trước mặt cô chẳng xấu cũng chẳng đẹp, anh ta có một gương mặt dễ nhìn, dễ mến. Nhưng cả người của anh ta đều nồng nặc mùi rượu khiến cô muốn ngộp thở. Và cô thề rằng cô chẳng hề biết anh ta, càng không có thù oán gì hết.
Anh ta cất tiếng, nói giọng nhè nhè do say xỉn.
-Cô em, đi đâu mà chỉ là một mình thế hả?
-Anh tránh ra đi, tôi không biết anh.- Cô cố sức đẩy anh ta ra khỏi người.
-Làm gì mà nóng thế? Đi với anh đêm nay, em muốn gì anh cũng chiều hết.- Anh đưa tay vuốt lên mặt cô.
Vũ Đằng rợn cả tóc gáy, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ cô chưa lần nào mắc phải tình huống như thế này. Cô gạt tay anh ta ra rồi hét toán lên.
-Cứu tôi với, có ai không? Cứu tôi!
-Suỵt! Làm gì mà hét lên như vậy? Ngoan đi, bé cưng!
Anh ta ôm lấy cô định hôn thì bị đấm một cú đau điếng vào mặt. Loạng choạng đứng dậy, chưa định thần lại kịp thì tiếp tục ăn thêm vài cú đấm mạnh vào bụng.
Vũ Đằng giật bắn người, cô chạy đến ngăn cản.
-Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.
Vũ Đằng nắm lấy tay anh và kéo ra ngoài. Ra được đường lớn, cô buông tay anh và cúi đầu.
-Cảm ơn cậu nhiều lắm, Hải Nam!
-Có gì đâu, chuyện thường thôi! Mà làm gì cô đi đến đây?- Hải Nam nhíu mày, ung dung hỏi.
-Mình muốn đi dạo một vòng thôi nhưng không ngờ.- Cô nhún vai.- Nhà cậu ở đây à?
-Ừ, siêu thị ở gần nhà nên tôi đi bộ ra đấy mua một số thứ.- Anh đẩy gọng kính lên.
-Vậy à!?- Cô gật gù.
-Để tôi đưa cô về. Để cô đi một mình vào trời tối như vậy tôi chẳng an tâm.
Anh nói rồi bước đi trước nhưng chưa gì Vũ Đằng đã nắm lấy tay và níu lại. Tay còn lại, Vũ Đằng đưa lên sờ ở trán của anh.
-Ơ, nhiệt độ vẫn bình thường.- Cô ngây ngô nói.
Hải Nam sa sầm mặt, sắc thái ngày một đen. Anh đã kiềm chế lắm rồi. Dằn cơn tức giận xuống, anh nghiến răng rồi lườm cô một cái, giọng nói bất chợt gắt lên.
-Cô nghĩ mình đang làm gì vậy, ngốc? Có về không thì bảo.
Vũ Đằng giật mình, cô vội rút tay ra rồi cười hì.
-Lúc nào trông cậu cũng cau có, vừa nãy do cậu nói năng nhẹ nhàng nên mình lấy làm lạ.
-Bộ bình thường tôi hay tức giận lắm sao?- Anh cau mày, khó chịu hỏi.
-Uhm, nhưng mình thấy cậu cũng bình thường thôi.- Cô mỉm cười.
-Mặc cô chứ! Huh, về nhanh đi, ngốc!- Anh hừ lạnh rồi bước đi.
Vũ Đằng nói với theo rồi chạy đến anh.
-Cậu chờ mình với!
Vũ Đằng và Hải Nam cùng tản bộ về nhà cô. Trên đường, hai người cứ im lặng không nói một câu. Mà nếu có nói thì cũng do cô nói toàn là chuyện linh tinh rồi bị anh giáo huấn cho một trận.
Đưa cô đến nhà, anh chỉ nói một câu ngắn cũn rồi quay lưng.
-Tạm biệt, ngủ ngon nha!
-Hải Nam!- Cô gọi.
Anh quay đầu lại nhìn cô nhíu mày thắc mắc.
-Cảm ơn Nam đã đưa mình về, phiền cậu rồi.- Cô khẽ cười.
-Không có gì, lo ngủ sớm đi, mai còn đi học.- Anh xua tay.
-À, Nam! Khi không cau có hay giận dữ thì trông cậu rất dễ thương. Ngủ ngon nha!- Cô mỉm cười rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
"Thịch"
Tiếng...tiếng gì đó? Đấy là...tiếng của tim sao? Nó đang lỗi nhịp à? Không thể nào, không thể nào là vậy đâu? Làm sao chỉ vì một câu nói mà lại làm cho anh như bất động thế chứ?
Anh bật cười, quay đầu nhìn theo bóng dáng của cô đang chạy vào trong.
-Nói gì vậy, ngốc?...