-Được, ta không có quyền nhưng đế vương thì có quyền.- Ngạo Huấn tức giận, phất tay áo rồi ra khỏi phòng.Vỹ Ái mím môi. Quả thực Ngạo Huấn không giống như Lạc Trắc, rất khó để dụ hoặc. Lỡ như hoàng thượng biết chuyện giữa nàng và Tuệ Dân thì sao đây. Nàng không muốn Tuệ Dân phải bị gián tội. Không bao giờ, dù có thế nào nàng cũng sẽ không để cho Tuệ Dân phải liên luỵ.
-Tiểu Y, Tiểu Y...- Nàng gọi.
-Dạ, nô tỳ đây thưa công chúa.- Tiểu Y chạy vào, cúi đầu trước nàng.
-Ngươi...mau cùng ta đi...cản Ngạo Huấn lại.
-Nhưng sức khỏe của người...
-Không sao, mau đi.- Nàng xua tay.
-Ơ, dạ!- Tiểu Y đỡ Vỹ Ái, cùng nàng ra ngoài.
Vỹ Ái cố hết sức mình đi thật nhanh đến Hao Tiêu Điện, nàng nhất định phải đến trước Ngạo Huấn. Trên đường đi, cùng lúc nàng gặp Tôn Trì đang thổi sáo bên bờ hồ. Cũng vì tiếng sáo du dương, bay bổng ấy mà làm nàng dừng bước.
Chợt tiếng sáo kết thúc, Tôn Trì quay lại nhìn nàng. Vỹ Ái lúng túng, nàng gượng cười, gật đầu chào rồi bước đi.
-Vỹ Ái công chúa!- Tôn Trì gọi với theo.
-A, ta đang bận, để hôm khác ta và ngươi cùng trò chuyện.- Nàng nói vọng lại rồi cùng với Tiểu Y đi tiếp.
Tôn Trì nhíu mày, vận khinh công, lộn một vòng và đáp xuống trước mặt nàng.
-Hai ta không thể nói chuyện bây giờ hay sao?
-Ta đã nói là ta có việc bận mà.- Nàng cắn môi, chau mày khó chịu.
-Nhưng ta muốn nói chuyện với ngươi.
-Ngươi...tránh ra!- Nàng tức giận, chỉ tay ra ý tránh đường.
-Không! Trừ phi Vỹ Ái công chúa cho ta biết việc bận đấy là gì!- Tôn Trì mỉm cười âm hiểm.
-Ta...việc của ta, liên quan gì đến ngươi.
-Sao không cơ chứ?- Tôn Trì lại nở một nụ cười.
-Ngươi...ngươi không tránh ra thì đừng trách ta tại sao lại không khách sáo.- Nàng cắn môi, giương mặt thách thức.
-Huh, đùa với ngươi thôi! Ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng ngươi.- Tôn Trì nheo mắt nhìn nàng.
-Ta đến Hao Tiêu Điện.
-Vậy à! Cùng đi thôi, ta cũng muốn gặp Hoàng Thượng.
Nàng bĩu môi rồi đi trước, để lại Tôn Trì đang mỉm cười nhìn theo nàng.
Vỹ Ái nhanh chóng đến Hao Tiêu Điện. Nàng rất lo sợ, nếu Hoàng Thượng biết được thì không xong.
-Vỹ Ái công chúa tham kiến, Tôn Trì thái tử tham kiến.
Vỹ Ái và Tôn Trì đi vào. Chưa gì nàng đã thấy Ngạo Huấn đang nói chuyện với Đông Duẩn.
-Tham kiến phụ hoàng.
-Trẫm miễn lễ, Ái nhi hãy bình thân.
-Tạ ơn phụ hoàng.
-Tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Trẫm miễn lễ, khanh hãy bình thân.
-Tạ ơn hoàng thượng.
-Ái nhi, phụ hoàng muốn nói chuyện với con.- Đông Duẩn đưa mắt nhìn Vỹ Ái.
-Dạ.
-Ta cho con thời hạn là 3 tháng, con phải chọn một trong bốn vị thái tử đây là phò mã. Nếu 3 tháng trôi qua mà con vẫn chưa chọn được thì ta sẽ đích thân chọn giúp con.
-Phụ hoàng!- Nàng mím môi.
-3 tháng tìm hiểu đối với con là quá dài sao? Hay là ta sẽ rút ngắn thời gian lại.- Đông Duẩn nhíu mày.
-Dạ không, đủ rồi ạ.- Nàng buồn bã cúi đầu.
-Ta cũng đã định rồi, cuối tháng này sẽ cử hành hôn lễ cho Lệ Vân và Tuệ Dân. Ái nhi, con đừng buồn.
Vỹ Ái không trả lời, nàng chỉ biết trong lòng bây giờ đau như cắt. Nàng cố nén lại, không để Đông Duẩn thấy nàng khóc. Vỹ Ái mỉm cười, nàng ưu nhã nói.
-Hôn nhân đại sự là chuyện vui cả đời của tỷ tỷ. Sao Vỹ Ái lại buồn được chứ.
-Ta đã biết chuyện của con rồi. Ái nhi à, không được đâu con.
-Ái nhi...đã rõ.
...
Vỹ Ái quay về tẩm cung của mình. Nàng chán nản nằm dài trên bàn. Ngoài trời bắt đầu mưa, rất lớn luôn đấy chớ. Nàng đã buồn rồi, bây giờ có mưa nữa, nỗi buồn càng dâng lên.
Vỹ Ái chợt thấy một vật gì đó chạy xẹt qua. Nàng ra cửa đứng và nhìn ngó xung quanh. Một vật gì đó trắng muốt, nho nhỏ đang nấp dưới chiếc bàn trà ở vườn hoa. Vừa nhận ra, nàng liền chạy đến.
-Thỏ con, thỏ con...
Nàng bế con thỏ trên tay, cưng chiều nó.
-Thỏ à, em ở đâu đến thế?
Nàng vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó. Vừa đi vừa lo đùa với con thỏ trắng đến nỗi không để ý mà trượt chân ngã xuống.
-Aaa...
Đầu nàng đập mạnh vào tảng đá lớn. Máu bắt đầu tuôn xuống, mỗi lúc một nhiều làm cho nàng ngất đi. Nàng nằm dưới đất bất động với một con thỏ trắng kế bên.
...
Sau một thời gian hôn mê khá lâu thì nàng cũng tĩnh dậy. Hai mắt khẽ động đậy, Vỹ Ái từ từ mở mắt. Trước mắt nàng, mọi thứ đều xa lạ.
Đây là đâu? Những đồ vật xung quanh là gì vậy?
-A, Vũ Đằng, con đã tĩnh rồi.
Một giọng nói ấm áp xen lẫn vui mừng của một người phụ nữ vang lên bên nàng.
Vỹ Ái đưa mắt nhìn. Là mẫu hậu nhưng sao người lại khác quá. Sao mẫu hậu lại mặc những loại đồ thế này, người thường mặc y bào rất kín đáo mà.
-Vũ Đằng, chị là Vũ Đồng nè.
Nàng nhìn sang cô gái trẻ ở kế bên, chính là Lệ Vân. Lệ Vân cũng rất khác, mái tóc màu đen huyền đã biến mất, thay vào đó là một màu gì đó như màu đất. Dưới đuôi còn xoăn xoăn nữa chứ.
-Vũ Đằng không sao rồi chứ?- Thêm một tiếng của người đàn ông vang lên.
Nàng thấy phụ hoàng nhưng long bào đâu rồi, long mão cũng biến đâu mất tăm.
-Con bé vẫn ổn!- Chiêu phu nhân mỉm cười hiền hậu.
-Cho chừa cái tật đua xe, ăn chơi theo đám bạn.- Đông lão gia lắc đầu.
-Ba à, Vũ Đằng đâu phải như thế này là lần đầu đâu. Như thế này là nhẹ rồi.- Vũ Đồng lên tiếng bênh vực em gái.
-Hai mẹ con xem đó. Có đứa con gái nào như Vũ Đằng không. Suốt ngày ăn mặc như một thằng con trai, chơi toàn những trò mạo hiểm của con trai nữa chứ.- Ông thở hắt ra.
-Thôi được rồi, để con nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài thôi. Vũ Đồng, con ở lại chăm em nhé.- Chiêu phu nhân giải vay, bà dặn dò Vũ Đồng rồi đẩy Đông lão gia ra ngoài.
Trong căn phòng lạ lẫm chỉ còn lại nàng và Vũ Đồng.
-Lệ Vân!- Nàng gọi.
Vũ Đồng nhíu mày rồi xoa đầu nàng.
-Em sao thế? Chị là Vũ Đồng chị gái của em mà.
-Đây là đâu vậy?
-Là nhà của mình chứ đâu nữa.- Vũ Đồng chu môi nói.
-À...ừ...
Nàng ậm ừ vài tiếng rồi cho qua, có gì thì để tìm hiểu sau, xem đây cuối cùng là gì.
-Ngày mai chúng ta sẽ đi học, em nghỉ những 2 tuần rồi đó.
-Ha, đi học?
Nàng ngạc nhiên đến cực độ. Thông thường chỉ có nam nhi mới đi học còn nữ nhi thì phải ở nhà. Cũng do nàng và Lệ Vân là thân phận hoàng tộc nên mới được đi học ấy chứ.
Cuối cùng thì có chuyện gì vậy? Sao mọi thứ lại xáo trộn hết lên cơ chứ?...