Đội ân Phụ Hoàng!- Vỹ Ái vui mừng, cúi đầu rồi đứng dậy.
-Đội ân Hoàng Thượng!- Khoa Huyễn mỉm cười, cúi đầu.
-Được rồi, ngày mai hai con lại đến đây, Trẫm sẽ nói cho các con biết câu trả lời.
-Vâng, thần/Ái nhi xin phép cáo lui.- Hai người đồng thanh.
Khoa Huyễn đưa Vỹ Ái trở về Xuân Xuân Dược. Vừa đi, hai người vừa nói chuyện với nhau.
-Khoa Huyễn, khi nào huynh quay về?
-Khoảng vài hôm nữa, huynh sẽ xin Phụ Hoàng của muội đưa muội theo. Ở đó có rất nhiều thứ, nhiều loại hoa mà muội chưa từng thấy.- Khoa Huyễn nháy mắt.
-Chắc Phụ Hoàng không cho đâu.- Vỹ Ái xịu mặt.
-Này, sắc mặt ấy của muội là như thế nào?- Khoa Huyễn nhíu mày, dừng bước rồi cúi thấp người đối mặt với nàng.- Muội không được làm mặt này nữa, xấu lắm. Thê tử tương lai của huynh lúc nào cũng phải cười hết, biết không?- Khoa Huyễn đưa tay véo má Vỹ Ái.
-Được rồi, được rồi. Muội không như vậy nữa.- Vỹ Ái lắc đầu.- Khoa Huyễn, huynh cõng muội đi!
-Nào, lên đây.
Khoa Huyễn không chần chừ, chàng quỳ một chân rồi vỗ lên vai. Vỹ Ái bật cười khúc khích, nàng leo lên lưng chàng.
Khoa Huyễn đứng dậy, bước đi tiến về Xuân Xuân Dược, trên môi lại nở nụ cười. Vỹ Ái tựa cằm lên vai chàng, nàng khẽ cười, tận hưởng niềm hạnh phúc đang có. Lưng của Khoa Huyễn rất ấm và rộng, tạo một cảm giác rất an toàn cho Vỹ Ái, cảm giác được người mình yêu bảo vệ, chở che. Không gian bất chợt yên lặng lạ thường, Vỹ Ái khép hờ hai mắt và ngủ thiếp đi.
Khoa Huyễn đưa mắt nhìn nàng, chàng phì cười không nhịn được.
-Gì mà ham ngủ thế? Chưa nói chuyện xong mà!
Vỹ Ái cựa đầu, nàng chu môi, tay siết chặt lấy uy bào của Khoa Huyễn.
-Vỹ Ái này! Huynh có thể không tuyển phi được không? Muội đừng như Mẫu Hậu của ta, cứ muốn chia sẻ Phụ Hoàng cho các nữ nhân khác. Đến lúc tuyển phi vào Cung lại toàn những người khẩu Phật tâm xà. Tự chuốc họa vào thân của mình thôi. Nhưng nếu không tuyển thì dân tình lại bảo "Bệ Hạ bị yếu à?" đến khi tuyển nhiều quá thì trách "Hôn quân d*m ô". Thật khó nghĩ! Muội đừng như thế đấy, liệu sau này sẽ có người nhắm vào muội mà đấu đá lẫn nhau tranh quyền thế, huynh không muốn chút nào.
Vỹ Ái bật cười khanh khách đến nỗi chảy cả nước mắt. Thật không ngờ Khoa Huyễn lại có những ý nghĩ như thế này.
-Muội chưa ngủ sao?- Khoa Huyễn nhíu mày.
-Muội chỉ giả vờ thôi, nhờ thế mới nghe được những lời này.
-Muội giỏi lắm!
-Khoa Huyễn à, huynh phải tập dần đi. Cung tần đều được tuyển đều đặn cứ 3 năm một lần. Huynh cũng thấy Phụ Hoàng của muội đấy, dù tuyển vào Cung nhưng lúc nào người cũng ở lại Điện của Mẫu Hậu đấy thôi.
-Nhưng huynh không muốn, những chuyện phức tạp trong Cung muội cũng biết mà. Đến khi muội làm Hoàng Quý Phi thì các Cung Tần khác sẽ nhắm vào muội để tranh ngôi Hoàng Hậu.
-Nhưng muội đâu làm gì họ đâu chứ?
-Đó là tính ganh đua của mỗi người. Tuy muội không phạm vào họ nhưng vì lợi ích bản thân thì họ sẽ tự nhắm vào muội. Làm như thế mới tranh ân sủng được thôi.
-Nghĩ đến đó thôi là muội thấy mệt mỏi rồi, phải chi chúng ta không thuộc Hoàng Tộc.- Vỹ Ái thở dài.
-Đó là do duyên phận, muội không muốn cũng không được.
...
Chiêu Trinh ngồi trên bộ ghế gỗ quý, thêu một chiếc khăn tay hình đôi uyên ương một cách tỉ mỉ. Đông Duẩn ngồi đối diện, miệng nhấp một ít trà rồi nói.
-Hậu thấy Khoa Huyễn như thế nào?
Nghe Đông Duẩn hỏi, Chiêu Trinh đưa mắt nhìn và mỉm cười thuần hậu.
-Khoa Huyễn căn chất rất tốt, lại là một hào kiệt anh tài. Tính tình rất kĩ lưỡng và suy nghĩ sâu xa. Hễ ai là gả cho Khoa Huyễn thì ắt hẳn người đó có phúc lắm.
-Thật vậy à?- Đông Duẩn gật gù.
-Hoàng Thượng biết không, ba năm trước bốn vị Thái Tử cầu thân Vỹ Ái thần thiếp thấy Khoa Huyễn là người vừa mắt nhất. Thần thái tốt, cách ứng xử dứt khoát tạo cho người khác cảm giác rất an toàn.
-Ta muốn nói với Hậu, Khoa Huyễn muốn cầu thân Vỹ Ái thêm một lần nữa.
-Như thế sao? Thần thiếp thấy Vỹ Ái cùng Khoa Huyễn có một số hành động thân mật lắm đấy.
-Cả hai hôm nay đã đến cầu xin Trẫm, mong hôn sự được chấp nhận.
-Thiếp nghĩ như thế cũng tốt, hiếm khi gặp một người yêu thương con gái của chúng ta như vậy.
-Vậy là Hậu đồng ý?
-Thiếp hoàn toàn đồng ý.- Chiêu Trinh gật đầu.
-Vậy thì được rồi.
-Ngày mai Trẫm sẽ trả lời cho Vỹ Ái biết. Nhưng Hậu à, chẳng phải Trẫm đã nói khi ở khuê phòng thì gọi Trẫm là Đông Ca như lúc trước sao?
-Hoàng thượng, nếu thiếp gọi như thế để nha hoàng nghe là phạm tội khi quân phạm thượng đấy.
-Nàng cứ gọi, ai dám đồn đoán thì Trẫm sẽ tru di tam tộc.
-Được rồi! À, tối mai người qua Thanh Di Điện thăm Lục Quý nhân và Vĩnh Mai công chúa đi.
-Không! Trẫm chỉ ở đây, không đi đâu cả.- Đông Duẩn một mực lắc đầu.
-Vậy thần thiếp sẽ dùng Kim Bài do Thái Hậu bang, không lẽ người lại ngỗ nghịch, kháng lời Thái Hậu.
-Thôi được, thôi được. Trẫm thua nàng rồi! Nhưng Trẫm sẽ không qua đêm đâu đấy.
-Đó thì do Hoàng Thượng thôi. Nhưng dù sao thì người cũng nên thăm Vĩnh Mai công chúa. Cho rằng Lục quý nhân đã có làm những hành động sai quấy nhưng Vĩnh Mai công chúa vẫn là cốt nhục của người.
Tuy môi luôn mỉm cười nhưng lòng của Chiêu Trinh lại đau nhói. Ai lại muốn lang quân của mình gặp nữ nhân khác chứ. Mà càng giữ người lại thì tiếng xấu sẽ đồn xa.
-Thôi, không nhắc nữa, hôm nay tâm trạng của Trẫm rất tốt đấy. Cũng muộn rồi, chúng ta ngủ thôi. Còn khăn tay này ngày mai nàng hãy thêu tiếp.- Đông Duẩn nắm tay Chiêu Trinh ra ý ngừng lại.
Chiêu Trinh nhìn Đông Duẩn, không nói gì chỉ gật đầu và cười nhẹ.
...Sáng hôm sau...
Sau khi thượng triều xong, Đông Duẩn cho người gọi Vỹ Ái và Khoa Huyễn đến.
Vỹ Ái và Khoa Huyễn vào Long Triều Điện, cả hai cùng khấu đầu hành lễ. Vẫn như thường lệ, Đông Duẩn phất tay áo và cho hai người bình thân. Vỹ Ái và Khoa Huyễn đứng dậy, nàng lên tiếng nói.
-Thưa Phụ Hoàng, con sẵn sàng nghe ạ.
-Được, Trẫm đã hỏi Hoàng Hậu, sau một lúc bàn bạc thì Trẫm đưa ra quyết định thế này.
Đông Duẩn im lặng, trầm ngâm một lúc.
Vỹ Ái lo lắng, hai tay đan chặt vào nhau. Cắn chặt môi, nàng hồi hộp chờ đợi. Khoa Huyễn nhìn Vỹ Ái và mỉm cười, trấn an tinh thần của nàng làm Vỹ Ái bớt đi phần nào lo âu.
-Trẫm và Hoàng Hậu đã đồng ý cho cả hai tiếp tục, tiến đến hôn sự sau này.
-Đội ơn Hoàng Thượng.- Khoa Huyễn nhẹ nhõm hẳn.
Vỹ Ái mỉm cười, nàng phấn khích hỏi.
-Phụ Hoàng nói thật chứ?
-Không lẽ Phụ Hoàng lại đùa với Ái nhi sao?
Vỹ Ái bỏ cả quy củ, nàng chạy đến bên ngai vàng ôm lấy Đông Duẩn.
-Phụ Hoàng, con yêu người lắm.
Đông Duẩn lắc đầu, xoa đầu nàng và bật cười.
-Người con nên ôm lấy là Khoa Huyễn mới đúng.
Vỹ Ái ngượng ngùng, nàng mím môi nũng nịu.
-Phụ Hoàng này!!!
-À, Trầm và Hoàng Hậu chỉ đồng ý một phần thôi còn hai đứa có tiến xa hơn nữa không thì phụ thuộc hoàn toàn vào Khoa Hoàng Thượng.
-Thần đã rõ!- Khoa Huyễn gật đầu.
-Được rồi, bây giờ Trẫm sẽ trả Vỹ Ái lại cho Khoa Huyễn.
Vỹ Ái xuống dưới, nàng nhìn Khoa Huyễn rồi chạy đi. Khoa Huyễn quay sang cáo lui rồi chạy theo Vỹ Ái.
Vỹ Ái chạy ở trước, nàng nhìn lại và mỉm cười thật tươi. Khoa Huyễn chạy theo sau, nheo mắt nhìn nàng.
-Vỹ Ái, tốt nhất là đừng để huynh bắt được muội.
Khoa Huyễn chạy đến, do sức của chàng khỏe hơn nên không lâu sau đã đuổi kịp Vỹ Ái. Vươn tay ôm lấy eo của nàng kéo lại, chàng bất chợt ôm lấy Vỹ Ái xoay mấy vòng.
-Khoa Huyễn, không đùa nữa, thả muội xuống, nhanh a!!!...