Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Chương 41: Tình ngỡ




-Ta yêu muội, muội có biết không hả?

Vỹ Ái nín bặt, nàng không vùng vẫy nữa chỉ như một cái xác không hồn ai muốn nói gì thì sẽ nghe đó.

Khoa Huyễn ôm chặt Vỹ Ái. Suốt ba năm chàng đã chờ đợi, chờ Vỹ Ái mau mau tỉnh lại để chàng được thể hiện tình cảm của mình cho nàng thấy. Nhưng mãi Vỹ Ái vẫn nằm đó, vẫn không thể cử động thân người. Hiện tại Vỹ Ái đã tỉnh, cơ hội đã đến thì sao lại không bắt lấy cơ chứ!?

Vỹ Ái ngước lên nhìn Khoa Huyễn, chợt nàng nhìn thấy Lan Phong, anh đang mỉm cười với nàng. Nhìn gương mặt ấy nàng lại thấy đau xót. Tại sao anh lại đối xử với nàng như vậy chứ? Tại sao lại đưa một cô gái khác về nhà? Tại sao lại làm nàng khổ tâm như thế? Vỹ Ái đấm vào ngực Khoa Huyễn từng cái đau điếng.

-Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm gì sai? Ta đã đặt hết tình cảm của ta vào ngươi kia mà.

-Đánh đi! Muội cứ đánh đến khi nào muội thôi giận nữa.- Khoa Huyễn mím chặt môi chịu đựng.

-Tại sao chứ?- Vỹ Ái òa khóc, nàng bất lực ngồi hẳn xuống đất.

-Vỹ Ái, đừng khóc nữa. Ta sẽ bảo vệ muội, muôn đời chỉ có một mình muội thôi.- Khoa Huyễn vẫn ôm lấy Vỹ Ái, nàng khóc đến nỗi ướt cả vai áo của Khoa Huyễn.

-Ta không muốn ngươi có người khác, ta ít kỹ lắm, ngươi chỉ là của ta thôi. Ngươi không được có người khác! Ngươi không được!

-Ta biết, ta biết rồi. Ta không có một ai hết, chỉ có Đông Vỹ Ái là người nắm giữ trái tim của ta thôi. Ta xin muội, đừng khóc.

Vỹ Ái vẫn thút thít, ngả vào lòng Khoa Huyễn. Nàng yêu Lan Phong, yêu một cách sâu đậm. Thế mà lại đối xử với nàng như thế đấy sao? Vòng tay của Khoa Huyễn tạo nên cảm giác an toàn cho Vỹ Ái. Vòng tay này rất ấm áp tựa như Lan Phong vậy. Không bao lâu sau Vỹ Ái đã dần thiếp đi.

Đợi đến khi Vỹ Ái đã ngủ hẳn, Khoa Huyễn mới bế sốc nàng lên và đưa về Xuân Xuân Dược.

...

Trong Nội Phương Cát, một người con gái trong dáng vẻ mảnh khảnh, kiêu sa đang gãy lên một đoạn nhạc du dương. Tiếng đàn tranh nhẹ nhàng bay bổng trong không gian yên tịnh. Kết thúc đoạn nhạc, nàng ta mở khẽ đôi mắt ngọc ngà ra.

-Tiểu thư, người đàn hay lắm a!- Một nha hoàng của nàng ấy tấm tắc khen ngợi.

-Thật vậy sao?

-Thật a! Nếu như ngày tuyển Thái Tử Phi mà người đàn đoạn nhạc này thì chắc chắn người sẽ lấy lòng được Hoàng Thượng và Khoa Huyễn Thái Tử. Nhưng cũng không cần người phải thể hiện tài nghệ đâu, với nhan sắc chim sa cá lặn này thì người đã là đại mỹ nhân của Viên Thông Quốc rồi còn gì!

-Ngươi đấy, giỏi được cái miệng. Nhưng ta thấy cũng có phần đúng đấy chứ.- Nàng ta khẽ cười.

-Tiểu thư, lão gia bây giờ đã là Quốc Sư rồi, nếu tiểu thư được lập thành Thái Tử Phi thì sẽ sắc phong là gì?

-Sao ngươi ngốc thế? Đương nhiên là sẽ Thái sư rồi!- Nàng ta cốc vào đầu của nha hoàng.

-Nô tỳ biết rồi!

-Thôi ta phải luyện thêm, nếu như chủ quan, đến ngày đó mà không làm được trò trống gì là thôi xong.

-Để nô tỳ gọi người mang trà cho tiểu thư.

-Được!

Nha hoàng kia rời đi. Nàng ấy lại ngồi đàn, gãy lên những khúc nhạc mê hoặc. Từng động tác, cử chỉ, nàng đều nghĩ đến Khoa Huyễn_vị Thái Tử đại tài, vừa có dung mạo lại vừa khí phách, anh dũng. Nếu như được lập Thái Tử Phi thì nàng chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Có ai vừa được làm chính thiếp, vừa được một lang quân tài ba xuất chúng. Chưa nghĩ ngợi đâu vào đâu thì một dây đàn bỗng nhiên bị đứt. Cắn lấy môi của mình, nàng bực dọc gắt lên.

-Ngay lúc này lại ngắt ngang, hừm...

-Sao Ngô Loan Cát tiểu thư đây lại giận dữ như thế?- Giọng của một người nam nhi cất lên.

-Duật ca ca, huynh chọc tức muội thêm nữa sao?- Loan Cát lên giọng làm nũng.

-Loan Cát, muội đâu còn là trẻ con nữa, chuyện gì cũng mè nheo với ta.- Duật Lăng bước vào trong.

-Duật, huynh đến đây ngồi đi!- Loan Cát đứng dậy nắm tay Duật Lăng kéo đến và đặt chàng ta xuống ghế.

Loan Cát là con gái duy nhất của Ngô Quốc Sư. Từ nhỏ đã được học gãy đàn tranh. Những khúc nhạc do nàng gãy đều rất êm tai. Luôn để ý đến Khoa Huyễn, đặc biệt là chiếc ghế Thái Tử Phi mặc dù đã có ý trung nhân.

Duật Lăng (con trai thứ của Duật Tướng Quân_một vị tướng xuất chúng của Viên Thông Quốc) có tài tuyên đoán khá hay. Tuấn nhan anh tú ưa nhìn và thân người nổi trội. Từ nhỏ đã kết thân với Loan Cát. Sau này lớn lên cả hai còn có tư tình, chính là ý trung nhân của Loan Cát.

Duật Lăng ôm eo của Loan Cát để nàng ngồi trên đùi mình và nâng niu.

-Loan Cát, sau này làm Thái Tử Phi thì có quên ta không?

-Không, không hề quên đâu. Muội sẽ trút ngọt vào tai của Hoàng Thượng để người sắc phong quan phẩm cho chàng lên từ từ, đến khi nào ngồi ở chiếc ghế Quốc Sư mà hiện giờ phụ thân của muội đang nắm giữ.- Loan Cát lẳng lơ, kề sát gương mặt của mình vào cổ của Duật Lăng và phả ra một hơi ấm nhè nhẹ.

-Tốt, chỉ cần muội không quên ta thì ta sẽ làm những gì nàng muốn.- Duật Lăng cưng chiều, hít nhẹ hương thơm trên tóc của Loan Cát.

-Nô tỳ kính chào Duật công tử.- Nha Hoàng lúc nãy đem một tách trà vào, vừa thấy Loan Cát lườm thì vội kéo hết màng bên trong Nội Phương Cát lại, không để lọt thứ gì ra bên ngoài rồi lui ra.

Loan Cát mỉm cười, ôm lấy Duật Lăng. Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, bên trong Nội Phương Cát lại phát ra những âm thanh ám muội. Hễ ai nghe thấy đều sẽ không thoát khỏi những ý nghĩ xấu xa.

...

Vỹ Ái nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của Khoa Huyễn. Khổ nỗi cứ để nàng xuống thì nàng lại nắm chặt lấy cổ y phục không buông nên hậu quả là Khoa Huyễn phải ngồi tựa người vào thành giường và để Vỹ Ái ngả vào lòng.

Nhìn gương mặt khả ái của Vỹ Ái làm chàng không thể cầm lòng được. Thêm đôi môi cứ chu ra mỗi khi ngủ, điệu bộ như thế bảo sao nhiều người lại yêu. Vỹ Ái có nhan sắc rất đặc biệt, thêm tính tình ương bướng nhưng rất đáng yêu của nàng nữa thì ai không động lòng cho được. Đây chính là lí do mà chàng đã yêu Vỹ Ái từ ánh nhìn đầu tiên. Ở Viên Thông Quốc có biết bao nữ nhi quyết muốn vào Cung nhưng chàng lại không thuận mắt. Ngay cả Loan Cát, đệ nhất mỹ nhân chàng cũng không cần nhưng chỉ có mỗi mình Vỹ Ái là chàng muốn sẽ đưa nàng ngồi lên chiếc ghế Thái Tử Phi một cách đường đường chính chính. Đó chính là tình yêu, tình yêu đầu tiên của vị Thái Tử phong lưu, vừa qua tuổi đôi mươi.

Vỹ Ái cựa đầu, Khoa Huyễn còn thấy được một giọt nước mắt còn vương lại bên hốc mắt. Nhẹ nhàng đưa tay lên, chàng khẽ lau đi.

-Đông Vỹ Ái, về bên ta chắc chắn nàng sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu. Ta chỉ yêu muội, dù có cả trăm cả nghìn phi tần tuyển vào cung thì ta vẫn sủng ái duy nhất một mình muội thôi.

Vỹ Ái cựa đầu như gật, hơi thở cũng nhẹ phả ra làm cho Khoa Huyễn vui mừng khôn xiết.

Chưa bao giờ trong Khoa Huyễn lại có một cảm giác nhẹ nhàng như thế này. Hôn nhẹ lên trán của Vỹ Ái. Ôm nữ tử trong lòng như báu vật, chàng cũng dần thiếp đi.

-Thái Tử Phi duy nhất chỉ mình nàng...

^_^