Lan Phong bước vào một căn phòng phủ đầy một màu trắng. Đây là căn phòng của người mẹ quá cố mà anh đã hết mực dành trọn tình yêu thương của mình.Đối với anh, mẹ luôn là một người phụ nữ tuyệt vời nhất. Tuy rằng mẹ đã rời xa anh mãi mãi nhưng bà ấy vẫn luôn sống mãi trong lòng anh.
Anh nhớ rất rõ đêm hôm ấy_ngày mà mẹ anh lên cơn đau tim, cũng là ngày mà cô bồ nhí của cha anh tìm đến. Mẹ anh đã gục ngã, bò sát dưới sàn để xin bà ta lấy giúp thuốc. Nhưng người phụ nữ đó lại khoanh tay, trơ mắt nhìn mẹ anh đang thống khổ, đau đớn đến tột cùng. Sau đêm đó, mẹ đã rời bỏ anh đi. Còn ba anh lại phũ phàng phủi tay ôm lấy nhân tình của mình. Mối hận này nhất định anh sẽ trả, nhất là loại đàn bà âm hiểm đó.
Từ đó về sau, anh đã thề với lòng là không bao giờ dính líu đến một người con gái nào. Nhưng có lẽ anh đã không giữ được lời hứa của mình. Anh không những dính líu đến mà còn yêu cô ấy luôn rồi.
Cầm lấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường. Trong ảnh là mẹ anh với nụ cười rạng rỡ, tươi tắn của ngày nào. Đưa tay chạm vào gương mặt ấy, anh chợt rơi nước mắt, tim cũng thắt chặt lại. Rất đau!
-Mẹ ra đi oan uổng quá, đúng không mẹ? Mẹ đã có lỗi gì chứ? Ông ta không có tư cách để đối xử với mẹ như vậy. Một người đốn mạt như ông ta không xứng đáng để mẹ phải luôn bảo vệ, bênh vực đâu. Nếu như ông ta nghĩ đến mẹ thì mẹ đã không đau khổ trong một thời gian dài, mẹ cũng không rời bỏ con mà đi. Con phải làm gì để được thấy mẹ đây? Con phải làm gì để có thể ở bên và bảo vệ cho mẹ. Con quá bất hiếu rồi! Nếu hôm đó con kiên quyết ở lại thì mẹ đã không như thế này. Xin lỗi mẹ!
Lan Phong bật khóc thật to. Anh trở nên mít ướt, mè nheo đến nỗi hễ ai nhìn thấy thì đều sẽ xua tay, lắc đầu và khẳng định rằng đó không phải là Tiết Lan Phong mà tôi từng biết.
Một người con gái nhẹ bước đến cửa và nhìn vào. Nhìn Lan Phong như thế thì cô ấy không khỏi đau lòng. Phải nói là chưa bao giờ cô thấy anh yếu đuối, anh như gục ngã đến nỗi phải khóc nấc lên như thế.
Bước đến bên anh và ngồi xuống, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh. Lan Phong đặt khung ảnh lên bàn rồi ôm cô. Hiện tại anh đang rất cần một ai đó, có thể cho anh chia sẻ những điều thầm kín nhất của mình.
-Phong khóc đi! Mình vẫn sẽ ở đây, ngay bên cạnh cậu.
-Vũ Đằng! Cậu là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thấy mình như thế này.- Anh gục đầu xuống vai cô.
Vũ Đằng vỗ vỗ lưng anh xem như thay cho lời an ủi. Cô biết, dù cho cô có nói gì đi chăng nữa thì vết thương lòng của anh cũng chẳng thể nào nguôi ngoai được. Bây giờ chỉ còn một giải pháp là im lặng và lắng nghe anh.
Lan Phong đưa tay quệt ngang hai mắt, có lẽ nhờ có Vũ Đằng nên anh như vừa được tiếp thêm động lực. Khi cô bên cạnh thì như là người may mắn nhất hành tinh này.
Vũ Đằng buông anh ra, cô mỉm cười và khẽ nói.
-Đã không sao rồi, cậu là con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ.
-Sao cậu lại đến đây? - Anh hỏi, trong tiếng nói còn một chút gì đó nghẹn ứ lại.
-Lúc sáng mẹ dạy cho mình làm bánh, mình mang cho cậu một ít. Do cùng lúc đó Vũ Đồng đi công chuyện, mình thấy thuận đường nên nhờ chị ấy đưa qua giùm.
-Uhm, nhưng sao cậu vào đây được?
-Do cậu lơ đễnh đó, không đóng cửa cẩn thận. May là mình chứ để trộm vào là toi luôn.- Cô chu môi, đưa mắt lườm anh.
-Trộm nào mà dám vào đây? Có con sâu rượu nhà cậu thì có.- Lan Phong bĩu môi.
-Ớ...đã nói không nhắc đến nữa mà!!!- Vũ Đằng tức giận, cô cắn chặt môi.
-Hừ...hôm đấy được tỏ tình, còn được người yêu hôn nữa cơ.- Anh làm bộ mặt nham hiểm.
-Mình...mình tỏ tình...lúc nào chứ? Mình cũng...chẳng phải người yêu của cậu.- Vũ Đằng ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng bừng.
Lan Phong mỉm cười, anh gãi đầu rồi đứng dậy.
-Không đùa nữa, mà cũng cảm ơn cậu nhiều lắm. Bây giờ xuống phòng khách đi, mình muốn thử món bánh đấy lắm rồi.
-Uhm! Vậy mình xuống trước, cậu ở lại cất cẩn thận khung ảnh của bác gái đó.
Vũ Đằng đứng dậy, cô quay lưng đi trước. Lan Phong đặt khung ảnh lại vị trí cũ. Anh mỉm cười và nhẹ lau trên mặt kính.
"Mẹ đã thấy con dâu tương lai của mẹ rồi chứ? Con nhất định sẽ không để mất cô ấy đâu."
...
Vũ Đằng vào thư viện của trường. Cô muốn tìm một quyển sách nói về cái gì đó và được sắp xếp ở một nơi gì gì đó mà chính cô cũng chẳng biết ≧﹏≦. Nhưng mục đích chính của cô là tìm một người để nói chuyện quan trọng. Cô cũng chắc mẩm là anh ấy đang ở đây.
Đến kệ sách, Vũ Đằng vừa lục lọi vừa đưa mắt dáo dác tìm kiếm. Đang loay hoay thì có một người vỗ vai cô.
-Này!
-Ơ, hả???- Vũ Đằng giật bắn người.
-Tôi chứ chẳng phải ma.- Hải Nam lườm cô.
-A, hìhì...- Vũ Đằng thè lưỡi cười hì.
-Cô tìm sách gì?
-Mình...mình tìm sách...a...sách chuyên môn Toán.- Cô vội biện cớ.
-Nhưng đây là khu sách chuyên Văn mà?- Anh nhíu mày.
-Vậy là mình nhầm rồi hơhơ...- Cô gãi đầu.
-Cậu nói đi! Khi nào thì đá tôi đây?- Anh vừa lật cuốn sách vừa nói.
-Hả?- Vũ Đằng mở to mắt.
-Tôi không thích cậu nhưng để đồng cảm với hai người kia thì xem như là tôi bị cậu đá.- Anh ngưng động tác và cúi mặt xuống.
-Uhm, thành thật thì mình không muốn nói những lời này. Hải Nam à! Mình biết cậu không thích mình nhưng dù ra sao thì mình vẫn không chấp nhận được. Mình càng không muốn cậu có thứ tình cảm gì với mình hết. Xin lỗi cậu!- Vũ Đằng cúi gằm mặt, cô mím môi rồi quay đi.
Hải Nam cảm nhận như tim mình vừa vỡ ra thành trăm mảnh. Làm sao cô biết là anh không thích cô. Anh chỉ nói ngoài miệng mà cũng tin sao? Cô không nhìn thấy hành động của anh à? Ngốc thật đấy! Nhưng nếu cô đã không chấp nhận anh thì vẫn không sao, anh vẫn luôn mong cô được hạnh phúc...