Lan Phong đưa Vũ Đằng về biệt thự Đông gia. Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ có mỗi mình Vũ Đằng là chưa làm gì hết.Chiêu phu nhân mỉm cười, bà bước đến vuốt má của cô.
-Con lên phòng thay trang phục đi, Vũ Đồng đang chờ con trên đó đấy.
-Dạ!- Vũ Đằng ngoan ngoãn gật đầu rồi về phòng.
Đông lão gia đưa tay về phía ghế sofa và ôn tồn nói.
-Lan Phong ngồi đi con!
-À, dạ!- Anh gật đầu rồi cùng Chiêu phu nhân ngồi xuống.
-Bác thật thắc mắc về chuyện giữa con và Vũ Đằng đó nha. Hai đứa đã có gì rồi?- Chiêu phu nhân ngỏ ý trêu chọc.
-Con và Vũ Đằng chưa có gì hết. Với lại cậu ấy cứ úp úp mở mở, con chẳng biết phải thế nào nữa.- Anh gãi đầu.
-Bác thấy con phải lên tiếng, nói với Vũ Đằng trước. Con gái nó ưa ngại ngùng, mắc cỡ lắm con.- Đông lão gia bật cười.
-À dạ! Con sẽ tìm thời gian phù hợp nhất. Chắc chắn sẽ chẳng để con gái cưng của hai bác đợi lâu đâu.- Anh chợt mỉm cười.
-Uhm, bác chờ tin tốt của con đó.- Chiêu phu nhân rất hài lòng, bà vội gật mạnh đầu.
Từ phía ngoài, một nam nhân dáng vóc oai vệ, tuấn nhan anh tú đang từ từ tiến vào. Xung quanh anh ta mang đầy khí chất quyền quý và sự nhẹ nhàng, ấm áp.
Đến phòng khách, anh ấy cúi đầu chào Đông lão gia và Chiêu phu nhân.
-Con chào hai bác.
-A, Trọng Phi đến rồi!- Chiêu phu nhân mỉm cười tươi tắn.- Con ngồi xuống đi.
Trọng Phi gật đầu và ngồi xuống.
-Giới thiệu với con, đây là Lan Phong. Bạn của Vũ Đằng, không lâu sau cả hai sẽ là một cặp.-Đông lão gia mừng rỡ nhìn hai chàng rể tương lai.- Còn đây là Trọng Phi, bạn trai của Vũ Đồng. Hai con làm quen đi nhé.
Trọng Phi nhìn Lan Phong, trong ánh mắt của anh có gì đó khác thường, chẳng giống như lúc vừa vào đây, nó mang đầy tia ganh tị và trách móc. Nói đúng hơn là khi nghe Lan Phong có mối quan hệ mật thiết với Vũ Đằng thì anh ta liền như vậy.
Lan Phong chỉ đưa mắt nhìn Trọng Phi rồi thu ngay lại. Anh chẳng muốn phải dính líu gì đến anh ta. Và anh cũng đã cảm nhận được một trạng thái bất ổn ở đây. Như là có một ai đó đang dằn lòng mình lại.
Ít lâu sau, Vũ Đằng và Vũ Đồng bước xuống. Trông hai chị em xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người một nét riêng. Vũ Đằng do mang đôi giày cao gót quá đâm ra không quen. Lúc trước ở cung, cô cũng mang những đôi hài đế cao nhưng chẳng cao như thế này. Vũ Đằng lững thững, chậm rãi bước xuống bậc thang. Vừa đưa chân bước xuống sàn thì không may cô bị trượt chân và ngã xuống.
Một hơi ấm quen thuộc đang thắt chặt lấy Vũ Đằng, ở bàn tay còn ra rất nhiều mồ hôi như là vừa gặp chuyện gì đó kinh khủng lắm. Vũ Đằng khẽ mở mắt. Cô thấy mình đang nằm gọn trong lòng của Lan Phong.
Lan Phong siết chặt tay, ôm Vũ Đằng. Anh ghì đầu cô tựa vào vòm ngực của mình và trách cứ.
-Cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Biết mình lo như thế nào không?
-Ơ...- Vũ Đằng đỏ ửng mặt, tay cô xiết chặt vạt áo của anh.
Nhẹ buông Vũ Đằng ra, Lan Phong nhìn cô rồi nói bằng chất giọng ân cần và quan tâm nhất.
-Sau này phải dòm trước ngó sau, nghe không?
Vũ Đằng gật gật đầu, không dám cãi bướng lại anh. Lan Phong khẽ cười, anh nhẹ bẹo má cô.
-Thôi nha, làm ganh tị chết được.- Vũ Đồng bước xuống, lên tiếng trêu ghẹo.
-Chị!!!- Vũ Đằng xấu hổ, véo tay Vũ Đồng.
-A, chị nói đúng mà!- Vũ Đồng bĩu môi.
-Được rồi, chúng ta đi thôi.- Chiêu phu nhân khoát tay Đông lão gia rồi đi trước.
Vũ Đằng nhìn Lan Phong. Bỗng nhiên cô khoát tay mình vào tay của anh. Ngước mắt nhìn Lan Phong, Vũ Đằng mỉm cười thật tươi.
-Như thế này đúng chứ?
Lan Phong nhìn Vũ Đằng, ánh mắt của anh mang đầy nét cười.
-Vâng, đúng rồi ạ.
Vũ Đằng bật cười, kéo tay anh.
-Đi thôi! Cậu lề mề quá.
-Không biết là ai ha, nếu nói vậy thì thôi, mình đi một mình.
-Aaa, Lan Phong! Mình đi không quen.
-Đi thôi cô!- Anh bật cười thành tiếng rồi kéo Vũ Đằng đi.
Vũ Đồng nhìn Trọng Phi, cô quan sát sắc mặt của anh thật tỉ mỉ. Hình như có gì đó không đúng, tại sao anh lại có thái độ như thế khi nhìn Lan Phong và Vũ Đằng? Lắc đầu vài cái, Vũ Đồng bước đến và khoát tay anh.
-Mình ra ngoài thôi anh!
Anh gật đầu rồi cùng Vũ Đồng ra ngoài.
...
Vũ Đằng gục mặt xuống bàn. Do cô và Vũ Đồng chơi oẳn tù tì uống rượu cho nên bây giờ đã không biết trời trăng mây lỡ gì. Vũ Đồng cũng không hơn không kém, cô ấy say khước đến nỗi gục vào vai của Trọng Phi.
Chiêu phu nhân lắc đầu, bà nhíu mày nhìn hai cô con gái của mình.
-Hai đứa này hôm nay sao lại uống đến say mèm như thế chứ?
-Không sao đâu bác gái, lâu lâu được một bữa mà.- Lan Phong lên tiếng bênh vực cho Vũ Đằng.
-À, bác tính thế này.- Đông lão gia đặt đôi đũa xuống.- Vũ Đồng năm nay học cuối cấp ba rồi nhưng so ra vẫn còn trẻ người non dạ. Bác dự định cho con bé học xong đại học rồi mới nói đến chuyện kết hôn. Được không Trọng Phi?
-Bác tính thế nào cũng được. Con chờ được mà.- Anh mỉm cười.
-Uhm, còn Lan Phong nữa. Bác không chắc là sau này con và Vũ Đằng có quen nhau không nhưng bác cũng chỉ là nói trước thôi. Vũ Đằng tính tình từ nhỏ đã ương ngạnh khác người, khó mà dạy dỗ. Bác cũng sẽ cho Vũ Đằng học qua đại học rồi mới tính sâu xa hơn nữa.
-Theo ý của bác thôi, con thì thế nào cũng được.- Lan Phong vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn Vũ Đằng.
-Vậy là tốt quá rồi!- Chiêu phu nhân mỉm cười.
Vũ Đằng loạng choạng đứng dậy, cô đưa tay che miệng của mình. Lan Phong vừa thấy thế thì đã đoán ngay được cô muốn gì, anh liền đứng dậy đưa cô vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, Lan Phong đỡ Vũ Đằng ra ngoài. Anh ôm chặt lấy cô và nói với mọi người.
-Vũ Đằng đã say lắm rồi, con e rằng...
-Vậy con đưa Vũ Đằng về trước đi, nghỉ ngơi cho lại sức.- Chiêu phu nhân hối thúc.
-À, dạ!- Anh gật đầu rồi bế sóc Vũ Đằng lên.
Sau khi anh khuất bóng thì Đông lão gia và Chiêu phu nhân mới nhìn nhau mỉm cười rồi ung dung dùng bữa tiếp tục.
...
Đưa Vũ Đằng về phòng, Lan Phong vừa đắp chăn cho cô vừa cằn nhằn.
-Uống cho lắm vô, nói mà không nghe, ham uống lắm. Bướng hết chỗ nói!
-Lan Phong...cậu là một tên đại ngốc...là đại ngốc đó...haha...
Vũ Đằng lăn lộn trên giường, không chịu nằm yên một tí nào. Anh đắp chăn lại thì cô lại đá tung nó ra. Lan Phong bực bội, anh kéo cô lại rồi cúi đầu xuống và thì thầm.
-Vũ Đằng ngoan, nằm xuống và ngủ đi nha.
-Lan Phong! Cậu có biết gì không?- Cô chu môi nói.
-Biết gì chứ? Có gì sao Vũ Đằng?- Anh nhíu mày.
-Cậu có biết không...- Cô bắt đầu lí nhí.- Vũ Đằng đã yêu...Lan Phong rồi...hức...
Câu nói vừa thì thầm vừa kèm theo một tiếng nấc cụt nhè nhẹ của Vũ Đằng khiến anh phải bật cười.
-Được rồi, cậu ngủ đi! Sáng mai rồi nói tiếp ha.
-Không!!!
Vũ Đằng chòm người tới, cô chủ động hôn lên môi của anh. Lan Phong bất ngờ đến nỗi chẳng biết phải làm gì, anh đành phải ngồi im mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Một vị ngọt ngọt, cay cay của rượu xộc vào khoang miệng của Lan Phong. Anh không ngờ khi cô say thì lại bạo gan như thế này. Đưa tay ôm lấy eo của Vũ Đằng, lại càng lúc càng siết chặt hơn khi hơi thở của cô đang dần gấp rút. Vũ Đằng rời khỏi môi Lan Phong. Cô đưa tay lên gỡ bỏ cúc áo đầu của anh. Lan Phong tá hỏa, anh vội vàng kéo tay cô ra. Quay mặt sang hướng khác, anh cho hai tay vào túi và đỏ mặt, lúng túng nói.
-Không được đâu Vũ Đằng! Nếu cứ tiếp tục thế này thì mình...mình không chắc là mình sẽ giữ kiểm soát đâu.
Chẳng một câu trả lời, Lan Phong nhìn lại thì thấy Vũ Đằng đang cuộn người trong chăn và ngủ ngon lành. Anh há hốc mồm, thở hắt ra rồi đến giường sửa lại tư thế nằm cho cô.
Đắp chăn cho Vũ Đằng xong, anh cúi đầu xuống và đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
-Ngủ ngon nha! Đừng mơ về một ai khác, chỉ cần mơ thấy anh thôi!
...
Vũ Đằng đến phòng tập thể thao của trường. Cô vừa nghe mấy bạn nữ nói là Đức Hoàng đang tập bóng rổ ở đây vào chiều nay nên đến để tìm anh.
Đứng trước cửa, Vũ Đằng thấy Đức Hoàng đang dẫn bóng vượt mặt các đối thủ và ném vào rổ. Từng động tác của anh đều rất mạnh mẽ và dứt khoát. Chỉ duy nhất một mình mà anh đã thách đấu với tận năm người. Phải nói là cừ thật.
Đức Hoàng ôm quả bóng ra dãy ghế và ngồi xuống nghỉ mệt. Anh mở chai nước suối rồi tuôn một cái cạn sạch. Đặt chai nước xuống, chợt anh nhìn thấy Vũ Đằng đang đứng cách đó không xa và mỉm cười. Đức Hoàng lưỡng lự, anh nhớ đến chuyện Khánh Dương kể cho mình nghe. Vũ Đằng đã từ chối Khánh Dương rồi thì hôm nay_người thứ hai sẽ là anh_Tôn Đức Hoàng.
Đức Hoàng đứng dậy, không nói không rằng anh liền bỏ chạy. Vũ Đằng nhìn theo, cô rất khó hiểu. Vì sao anh lại trốn tránh cô chứ? Không nghĩ ngợi gì nhiều, Vũ Đằng liền chạy theo anh.
-Đức Hoàng! Cậu chờ mình với!- Cô í ới gọi.
Anh vẫn chạy. Chạy để trốn tránh cô, chạy để không phải đối mặt với cô và nghe những câu nói như rát muối vào tim nữa.
Đến sân thượng, Đức Hoàng ngồi bệt xuống sàn. Anh không còn một sức lực nào nữa rồi, các thứ trước mắt anh đều trở nên mờ ảo. Gục đầu vào gối, trông anh thực đáng thương vô cùng.
Vũ Đằng chậm rãi bước đến, cô biết rất rõ anh đang suy nghĩ gì. Thật tình là cô không muốn nhưng biết phải làm thế nào đây. Đứng trước mặt anh, cô gọi.
-Đức Hoàng!
-Cho mình năm phút để mình giữ bình tĩnh, sau đó thì cậu muốn nói gì cũng được.- Anh đưa hai tay lên ôm đầu.
Vũ Đằng ngồi xuống bên Đức Hoàng. Cô rất tôn trọng những ý kiến của anh. Không gian chợt trở nên im lặng. Cả hai con người đều mang một nét trầm mặc riêng. Vũ Đằng mím môi, cô không muốn làm một ai phải tổn thương nhưng tình thế bắt buộc cô phải làm vậy thôi. Nếu bây giờ cứ kéo dài mãi thì e rằng họ sẽ đau gấp trăm gấp nghìn lần.
Vũ Đằng cắn môi, hai tay của cô đan vào nhau thật chặt.
-Đức Hoàng! Mình có thể nói rồi chứ?
-Được! Cậu nói đi!
-Mình xin lỗi! Có lẽ mình không được may mắn để ở bên cậu nhưng mình vẫn luôn muốn cậu sẽ tìm được một người khác xứng đáng hơn mình, thay thế vị trí đó.
-Cậu thích Lan Phong?- Anh trầm giọng.
-Uhm!- Cô không che giấu mà còn gật đầu khẳng định.
-Mình hiểu rồi! Cậu phải thật hạnh phúc đấy.
Đức Hoàng ghì đầu của Vũ Đằng, đặt lên trán của cô một nụ hôn nhẹ. Vũ Đằng gật đầu, cô không nói một lời nào nữa, cứ thế mà đứng dậy rời bỏ anh đi.
Đức Hoàng nhìn theo cô. Ánh mắt của anh chợt dậy lên những tia buồn bã. Ai bảo cô và anh có duyên nhưng không phận...