Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Chương 19: Đi biển (4)




-Vậy sao? Cũng không giấu gì cậu, mình và Lan Phong là người.yêu.của.nhau!- Tô Thảo khẽ cười.Vũ Đằng mở to hai mắt. Cô giận đến run cả tay và không khỏi lắp bắp.

-Là...thật sao?

-Uhm, mình và Phong đã gây với nhau một trận. Mình cứ nghĩ cả hai đã kết thúc nhưng không ngờ vào vài hôm trước Lan Phong đã hẹn gặp mình và chúng mình đã trở lại như xưa.- Tô Thảo ái ngại cắn môi.

-À, vậy...chúc mừng cậu!- Vũ Đằng gượng cười.

-Lan Phong cũng tệ thật, chuyện thế này mà lại không nói với cậu.

-À, ừ...cậu đã nói với mình rồi mà. Có lẽ Lan Phong chưa muốn công khai chuyện hai người quay lại.- Vũ Đằng ậm ừ vài tiếng.

-Chắc là thế! À mà thôi, mình xuống dưới với mọi người đi.- Tô Thảo giục.

-Uhm...đi thôi!

Vũ Đằng và Tô Thảo cùng nhau xuống bãi biển thì thấy mọi người đã tập trung lên xe. Tô Thảo kéo cô đến chỗ mọi người.

Vũ Đằng lên xe, dãy cuối cùng vẫn là chỗ của bốn con người nào đó mà bây giờ cô rất muốn không nhìn thấy nữa. Vũ Đằng không một lời nào đếm xỉa đến họ. Cô mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Tô Thảo.

Lan Phong đưa mắt nhìn Vũ Đằng. Tại sao trông cô lại khác lạ như thế? Tại sao trong ánh mắt ấy lại ánh lên những tia chán ghét? Anh đảo mắt, cắn chặt môi. Có chuyện gì đó bất ổn ở đây.

Sau khi di chuyển đến bìa rừng thì chiếc xe dừng lại. Vũ Đằng cùng mọi người xuống dưới và tập trung nghe giáo viên chủ nhiệm thông báo.

-Bây giờ các em phải bốc thăm, nếu cùng một số thì là một cặp. Từng cặp vào trong đó và tìm lối ra theo chỉ dẫn có sẵn. Được không nào?

-Dạ được!- Cả lớp đồng thanh.

-Được rồi, các em lên bốc thăm đi.

Từng người từng người đều lên bốc thăm cho mình. Đến lượt Vũ Đằng, cô rút được lá thăm mang số 1. Vũ Đằng quay sang hỏi Tô Thảo.

-Cậu số mấy vậy?

-Mình số 5, hình như là trùng số với Lan Phong luôn.- Tô Thảo mỉm cười.

-Uhm!- Vũ Đằng cúi mặt xuống.

-Cặp số 1 vào trước!- Tiếng của bạn soát phiếu vang lên.

Vũ Đằng bước đến lối vào thì gặp Hải Nam đang ở đấy. Không nói với anh một câu nào, cô đưa phiếu cho bạn soát phiếu. Hải Nam cũng đưa phiếu, anh cho hai tay vào túi rồi nhìn cô. Vũ Đằng vẫn cúi đầu, cô rụt rè bước vào trong. Điều làm cô sợ nhất chính là bóng tối. Hải Nam bước theo, anh đi song song với cô. Vũ Đằng dù sợ hãi cách mấy cũng chẳng nói một câu, chẳng một cử chỉ nào hết. Vũ Đằng mím môi, cô run cầm cập khi thấy một bóng trắng xoẹt qua.

-Đó...đó là...- Vũ Đằng lắp bắp.

-Chỉ là ma giả do nhà trường bày ra thôi.- Hải Nam lên tiếng.

Vũ Đằng vẫn cúi đầu, cô cắn chặt môi không nói thêm gì hết.

-Mình xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho cậu.

Cô dừng bước, mở to mắt và ngước mặt lên nhìn anh.

-Chuyện của cậu vẫn còn mập mờ lắm nhưng cô và mọi người đã không nhắc lại nữa. Tuy không có gì làm bằng chứng thiết thực, cũng đỡ được là gia đình của Vũ Đằng là gia tộc có quyền có thế nên mọi người đã tin phần nào.

-Uhm, cảm ơn cậu đã giúp mình.- Cô lí nhí nói.

-Không có gì đâu.- Anh khẽ cười.- Cậu...thích Lan Phong?

-Ơ...hả?- Cô giật bắn người.- Không...không có!

-Thật chứ?- Anh nhíu mày.

-Ơ...à, ừ...- Cô ậm ừ, không nói nên lời.

-Vậy là đúng rồi! Cậu thích Lan Phong.

-Không có...mình không thích cậu ấy!- Cô lắc đầu ngầy ngậy.

-Thế thì mình có cơ hội để chăm sóc cho cậu không?- Anh cười nhạt.

Vũ Đằng im bặt, cô mím môi và nhắm tịt mắt. Thực sự bây giờ cô đã rất khó xử. Cô không thể biến một ai đó thành món đồ chơi thay thế đồng thời cô cũng không muốn làm cho bất kỳ ai phải tổn thương.

-Khó nói lắm phải không? Thôi, bỏ qua đi!

Anh thở hắt ra rồi bước đi trước. Vũ Đằng chôn chân tại chỗ. Cô lí nhí nói với anh.

-Mình sợ lắm! Nam có thể nào cho mình nắm được không?

-Cô tưởng tôi là loại con trai dễ dãi à?- Anh lập tức thay đổi thái độ.

-Ơ...mình xin lỗi!- Cô giận mình, quýnh quáng lên.

-Được rồi, nể mặt cô đã cất công vượt mặt tôi trong kỳ thi học kỳ. Cho nên cứ nắm đi.

Hải Nam vươn tay ra. Vũ Đằng mím môi, cô rụt rè đưa tay của mình nắm vào anh. Hải Nam sa sầm mặt. Hiển nhiên là cô chỉ muốn nắm vạt áo của anh thôi, vậy mà anh đã vươn cả tay ra chờ đợi cô. Đúng là chuyện quái gở mà.

Hải Nam cúi gằm mặt xuống và khẽ nghiến răng.

-Cô không chọc tức tôi thì cô sẽ không ăn ngon ngủ yên à?

-Đâu có, mình chỉ muốn nắm vạt áo của Nam. Vậy là được rồi, không cần nhiều đâu.- Cô nói tĩnh bơ.

-Đi nhanh đi! Rắc rối!

Hải Nam vội vàng nắm lấy tay của Vũ Đằng rồi kéo cô đi. Cảm giác này, Vũ Đằng chưa từng có. Nó rất lạ và cho cô thấy được như là có ai đó đã luôn bảo vệ cho cô. Mặt của Vũ Đằng đỏ bừng bừng. Cô đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình và bước theo anh.

...

Sau khi tham gia trò chơi tìm đường và lửa trại buổi tối ở biển thì Vũ Đằng quay trở lại phòng.

Đứng trước cửa, tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa mở ra, Vũ Đằng vừa bước vào thì đã bị ai đó níu tay lại. Cô đưa mắt nhìn lên thì thấy một người mà cô đã từng cho là có thể để cô tựa vào. Chính là Tiết Lan Phong.

Vũ Đằng như chết lặng nhưng cô nhớ đến lúc đầu giờ tối, chuyện Tô Thảo nói với cô làm cho cô như mất hết lí trí. Giật tay ra khỏi tay của anh, cô quay mặt sang hướng khác.

-Phong đến đây làm gì?

-Phong đến xem Vũ Đằng thế nào.- Anh cho hai tay vào túi.

-Mình vẫn khỏe, chưa chết đâu!- Cô trả lời một cách đầy ương bướng.

-Cậu sao vậy? Có chuyện gì khiến cậu không vui à?- Anh không khỏi thắc mắc.

-Chuyện của mình, chẳng liên quan đến cậu.- Cô bắt đầu cáu gắt.

-Mau nói cho tôi biết, có chuyện gì với cậu?- Lan Phong ghì chặt vai cô.

-Chuyện gì thì tự cậu biết.

*Rầm*

Vũ Đằng tức giận, đóng sầm cửa lại. Chạy đến giường, nhảy thót lên đó, cô gục mặt vào gối và khóc như một đứa trẻ.

-Tiết Lan Phong! Cậu có người yêu mà lại không nói với mình một tiếng. Đã vậy cậu còn bảo là yêu mình. Mình sẽ chẳng bao giờ tin cậu nữa. Không bao giờ!!!

Bây giờ ắt hẳn là Vũ Đằng đang rất ghét Lan Phong lắm đây. Một người con con trai bắt cá bằng cả hai tay của mình. Đúng là hết đường để nói nổi.

Cô phải làm gì đây? Đông Vũ Đằng phải làm gì trước những lời mật ngọt, những sự ngọt ngào đó? Có lẽ cô là người đến sau, người đến sau thôi đó! Vậy mà lúc trước cô còn dành một thứ tình cảm đặc biệt cho anh. Ai ngờ anh lại là một tên dối trá như thế. Nhất định cô sẽ chẳng bao giờ muốn thấy anh nữa. Dù chỉ một lần.

Tiếng nấc nhè nhẹ của Vũ Đằng đã bị một ai đó nghe thấy. Trước cửa phòng của Vũ Đằng, tựa hẳn người vào tường, tim như chợt nhói lên từng đợt. Người ấy khẽ nhắm mắt lại, cắn chặt lấy môi...