Editor: Thơ Thơ
“vậy có biện pháp nào đâu?! Không có khả năng để Quân Khu Bạch Hổ không ai chèo chống đi?”
“Ai nói sẽ không ai chèo chống?” Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười kéo Hoàng Phủ Sâm qua: “Tuy nói, Sâm nhi mới vừa trở về không lâu, có thể là không cách nào đảm nhiệm quyền to, nhưng dù sao cũng phải luyện tập, luyện tập phải không? Lại vô dụng, không phải chúng ta còn có Nguyệt nhi sao, kêu Nguyệt nhi trên đỉnh cũng đúng. Ông nhiều con trai như vậy, nếu còn đến phiên ông tự mình ra trận, người ta còn không chê cười chết Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cha. Ngài liền tin tưởng con một lần đi. Con nhất định sẽ thay Em hai quản lý được Quân Khu Bạch Hổ chúng ta.” Nương theo Dạ Phi Nhã Lệ cổ động, Hoàng Phủ Sâm vội vàng biểu lộ mình quyết tâm.
Hoàng Phủ Dương Vinh trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt, khó xử nhìn mắt Hoàng Phủ Sâm, lại nhìn nhìn Dạ Phi Nhã Lệ. “Được đi. Vậy chuyện Quân Khu Bạch Hổ, liền tạm thời từ……”
“Lão gia, lão gia, nhị thiếu gia đã trở lại.” Lạc quản gia vội vàng hội báo một tiếng, cắt đứt lời Hoàng Phủ Dương Vinh nói.
Cả hai mẹ con cùng trầm khuôn mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc quản gia một cái.
“Mau, mau kêu Minh Nhi lại đây!”
“vâng……”
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh mang theo vẻ mặt mỏi mệt đi vào trong phòng khách: “Cha.”
“Minh Nhi, rốt cuộc chuyện kết quả thế nào? Con có tính toán gì không?”
“Cha, con đã bị thẩm vấn một buổi trưa, không muốn lặp lại. Mấy vị nguyên lão của Viện giám thị kêu con tạm thời tu dưỡng mấy ngày chờ đợi kết quả bọn họ thẩm tra, cha liền không cần ‘ bận ’ tâm. Không có việc gì.”
“vậy …… vậy chuyện Quân Khu Bạch Hổ mấy ngày nay?”
“Đúng vậy, Em hai, chuyện Quân Khu Bạch Hổ mấy ngày nay nên ‘ giao ’ cho ai xử lý đây?” Hoàng Phủ Sâm mặt mỉm cười đi tới trước mặt anh.
Mấu chốt giống loại này, anh còn có thể không rõ tâm tư Hoàng Phủ Sâm sao? “Anh cả, về chuyện Quân Khu Bạch Hổ em đã bố trí được, anh cũng không cần ‘ bận ’ tâm. Em đi về trước nghỉ ngơi.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Đã bố trí được? Này, Minh! Minh……!!!” Hoàng Phủ Sâm đuổi sát hai bước.
Nhưng mà Hoàng Phủ Minh đã rời đi.
Anh buồn bực nắm chặc nắm tay.
Không nghĩ, đã đến lúc này, Hoàng Phủ Minh như cũ cầm giữ quân quyền Quân Khu Bạch Hổ không chịu buông tay?
Bất quá, ngược lại cũng chả sao cả.
Nhìn chung toàn bộ cấp bậc của Quân Khu Bạch Hổ, chỉ cần không có Hoàng Phủ Minh, anh là tướng quân binh đoàn thứ nhất chính là lớn nhất! Cho nên, kết quả vẫn là do anh định đoạt.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Sâm không khỏi âm thầm nở nụ cười……
*
‘ ken két ’
Đẩy mở cửa biệt thự, Hoàng Phủ Minh liền nhìn đến Ly Tiểu Tiểu chính mình chạy tới. “anh rể.”
“Tiểu Tiểu, cô làm sao ở đây?” Tiện tay ném chìa khóa tới một bên, anh chậm rãi đi tới phòng khách.
“em và Nguyệt ở đây chờ anh trở về. Tình huống thế nào?”
Vấn đề này, hôm nay anh cũng nghe không biết mấy trăm lần.
Mỗi người nhìn thấy anh đều sẽ truy vấn tình huống thế nào…… Tình huống thế nào, phiền đều phải phiền chết.
“Liền như vậy đi.” Đặt mông ngồi ở trên sô pha, Hoàng Phủ Minh cầm lấy ly nước nhẹ hớp một ngụm nước.
“Liền như vậy?” Lời này, nhưng kêu Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên có chút không hiểu được. “những người đó của Viện giám thị không định anh một tội danh cùng Tuyết Vi liên hợp phản quốc sao?” Thơ_Thơ_ddlqd
“Bọn họ cũng phải có chứng cứ mới được.”
“Điều này cũng đúng…… vậy, anh hẳn là cũng ‘ rất ’ phiền toái hả?”
“Chả sao cả.” Hoàng Phủ Minh buông cái ly trong tay, ý vị thâm trường thở dài: “Chuyện, sẽ có biện pháp giải quyết!”
Bọn họ không hiểu.
Giống lúc này, kỳ thật Hoàng Phủ Minh hẳn là phải lo lắng hơn bất luận kẻ nào mới đúng.
Nhưng sau khi anh tiến vào cửa, trừ bỏ bên ngoài có chút mỏi mệt, bọn họ tìm không thấy ở trên mặt anh một tia lo lắng hay do dự.
“anh rể……” Ly Tiểu Tiểu nhút nhát đi tới trước mặt anh. “em biết lúc này kỳ thật anh cũng ‘ rất ’ phiền. Chính là…… em không rõ, vì sao anh muốn làm như vậy?”
“hả?”
“vì sao anh muốn mời Dạ phi Quân Trường lại đây vạch trần thân phận Chị Vi Vi?” Trong khẩu khí nhiều ít mang ra một tia oán trách.
Hoàng Phủ Minh rũ xuống mi mắt, thâm trầm hít một hơi, chậm rãi nói: “Đây là biện pháp duy nhất tôi có thể cứu Vi.”
“em biết, Chị Vi Vi cũng biết.” Ly Tiểu Tiểu dùng sức cắn góc môi, đau thương cúi thấp đầu xuống: “lúc Chị Vi Vi bị bắt đi, cho dù em muốn đi tìm Dạ phi Quân Trường hỗ trợ, chính là…… Chị Vi Vi lại ngăn cản em. Chị nói……”
“‘ chị không hiểu. Mỗi một năm Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ có thể gặp nhau một lần, chẳng lẽ bọn họ không đau khổ sao? Một năm 365 ngày, lại phải nhớ nhung lẫn nhau 364 ngày, chỉ có duy nhất một ngày nhìn thấy mặt thì có thể làm gì? Sẽ chỉ tăng thêm nhớ nhung thôi. Nếu là chị, thật ra chị tình nguyện chết đi, cũng hơn chờ mong không biết ngày đêm chỉ được có một ngày ……’”
theo như mỗi một câu của Tuyết Vi, đôi mắt Ly Tiểu Tiểu ngập nước dần dần dâng một tầng hơi nước: “Chị Vi Vi biết rõ đây là biện pháp duy nhất chị có thể cứu mình, nhưng chị lại cự tuyệt, liền có thể thấy được, chị không muốn cùng anh rể tách ra. Nếu các người thật sự muốn tách ra, đối với chị mà nói, liền giống như sống không bằng chết, cho nên…… chị tình nguyện lựa chọn bị phán tử hình, cũng không có tính toán tự cứu.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Tiểu Tiểu, tâm tình chị dâu anh có thể lý giải. Chính là, em cảm thấy Anh hai anh có thể nhìn chị dâu bị xử bắn sao??”
Lời này nói không giả.
Thế gian vạn sự đều có nhân quả, Hoàng Phủ Minh không có khả năng ngồi yên nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chết đi, anh tình nguyện lưng đeo hết thảy tiếng xấu, cũng muốn cứu cô khỏi hiểm cảnh.
Đồng dạng, chuyện này cũng như là Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh chia ly trời nam đất bắc.
Nhưng mà……
“Các người sẽ không hiểu tâm tình Chị Vi Vi, các người có biết trong mấy năm nay Chị Vi Vi làm sao từ bên trong Quân khu Huyền Vũ trở thành tướng quân hay không?!”
Một lời này, làm không khí trong phòng tức khắc lâm vào bên trong tĩnh mịch.
Hiện giờ, cô đã là Đại tướng quân dưới một người trên vạn người, nhưng gian khổ trong đó thì có ai có thể biết được?
“Chị Vi Vi là một người phụ nữ, người phụ nữ ở bộ đội bản thân liền không được ‘ hỗn ’, điểm này em tin tưởng anh rể cùng Nguyệt đều rõ ràng. Dù cho Dạ phi Quân Trường thưởng thức Chị Vi Vi, nhưng Dạ phi Quân Trường cũng là một người thưởng phạt phân minh, không có khả năng không thể hiểu được cho cô ‘ nắm ’ quân hàm.”
“tương tự Chị Vi Vi cũng biết, nếu cô không nhanh chóng ở Quân khu Huyền Vũ ‘ hỗn ’ ra tới, vĩnh viễn không có cách nào thế mẹ báo thù! Cho nên……”
Ký ức chậm rãi trở về ba năm trước đây……
Năm thứ nhất Tuyết Vi ngốc ở bên người Dạ Phi Linh, cô liền báo danh trường quân đội Ngự Dạ ở Ngự thành.
Cùng trường quân đội Hoàng Bộ tương đồng, bên trong trường quân đội này bồi dưỡng ra nhân tài, đều là quan lớn.
Người bình thường thì bốn năm tốt nghiệp, mà bản thân Tuyết Vi đã học qua hai năm ở trường quân đội Hoàng Bộ, hơn nữa cô ở trường quân đội Ngự Dạ nỗ lực học vô cùng khắc khổ, cho nên, chỉ trong một năm ngắn ngủn, cô đã tốt nghiệp.