Editor: Thơ Thơ
((*): câu vừa mất phu nhân lại thiệt quân ý muốn nhắc tới điển tích trong truyện tam quốc chí, Chu Du vốn thông minh tài giỏi, nhưng thua kế Gia Cát Lượng, bị Gia Cát Lượng chọc tức bằng hai câu thơ: Chu Lang diệu kế an thiên hạ, đã mất phu nhân lại thiệt quân)
“Được, em không vì anh suy xét!” Vẻ mặt dần dần trở nên ưu thương, Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, hít hít chua xót trong xoang mũi: “em đây hỏi anh, trước khi anh làm chuyện này có nghĩ tới em không?”
“Vi……”
“anh có biết, hiện giờ, thân phận của em đã cho hấp thụ ánh sáng, em và Linh vừa đi, khả năng Vĩnh viễn không thể trở về hoàng thành được. Càng nhiều Khả năng Vĩnh viễn không thấy được anh. Anh kêu em làm sao bây giờ?” Nghẹn ngào nuốt xuống một hơi, cô ngẩng đầu, dùng sức đấm ‘ ngực ’ Hoàng Phủ Minh: “A? Anh nói đi, anh kêu em làm sao bây giờ?!!” Nước mắt trong hốc mắt ‘ tí tách, tí tách’ rơi xuống.
Anh thật sự cực ít nhìn thấy người phụ nữ hiếu thắng này ‘ lộ ’ ra một mặt thẳng thắn như thế. Vậy mà có thể nói trắng ra như vậy, anh thật ra ‘ rất ’ thỏa mãn.
“Đừng khóc, anh sẽ không buông tay em ra.” Hoàng Phủ Minh cười nhu tình, ngón tay, sủng nịch lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
Tuyết Vi dùng sức cắn răng: “em hận anh, Hoàng Phủ Minh! Em hận anh!!” Lau khô nước mắt, quay đầu liền đi theo Dạ Phi Linh rời khỏi toà án quân sự……
“Tuyết Vi……!!” Đợi lúc Hoàng Phủ Minh còn có chuyện gì muốn cùng cô nói.
“Hoàng Phủ Quân Trường.” Tra nguyên lão của Viện giám thị một bước chặn lại ở trước mặt anh: “Phiền ngài, cùng tôi tới viện giám thị một chuyến.”
Nhìn bóng dáng Tuyết Vi đi xa, Hoàng Phủ Minh gắt gao nhíu mày, nặng nề thở dài một hơi……
*
xe chuyên dùng phụ trách tiếp đón Dạ Phi Linh xếp thành một hàng dài, chậm rãi đi ra khỏi toà án quân sự.
Bên trong xe đi đầu, khuôn mặt Tuyết Vi buồn bã cùng Dạ Phi Linh ngồi song song ở băng sau.
Anh thỉnh thoảng đi nhìn xung quanh vẻ mặt Tuyết Vi, mỗi lần nhìn thấy, đều là một mặt như người chết, thế này làm Dạ Phi Linh bực bội đến cực điểm: “Thật chán ghét vẻ mặt cô bây giờ. Nếu là còn như vậy, liền cút xuống xe cho tôi!”
Có lẽ, người toàn Quân khu Huyền Vũ đều sợ tính tình Dạ Phi Linh xấu xa, nhưng Tuyết Vi cô thì không có một khắc sợ hãi. “Dừng xe!!!” Hai chữ lạnh lùng rơi xuống. Thơ_Thơ_ddlqd
Tài xế khẩn trương quay đầu, nhìn mắt Dạ Phi Linh.
Anh nhíu mày, khuôn mặt gục xuống. Sau một lúc lâu, trên mặt yêu dã lập tức giơ lên một nụ cười tà ‘ tính ’: “anh còn có thể thật bỏ được kêu em cút xuống xe sao?”
Tuyết Vi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, thật sự vô ngữ.
Anh Vĩnh viễn là tính chó kỳ quái.
Nhìn như người bình thường êm đẹp, khả năng sẽ không thể hiểu được phát hỏa; nhìn như phát hỏa, khả năng một lát liền không có việc gì. Cô thật sự lười phản ứng đến anh.
“Linh, tôi hỏi anh, rốt cuộc Hoàng Phủ Minh cho anh chỗ tốt gì, anh mới lại đây cứu tôi?!”
“Bảo bối, em nói gì vậy, em chính là người phụ nữ Dạ Phi Linh anh yêu nhất, anh lại đây cứu em không phải hợp lẽ sao?!” Bộ dáng Dạ Phi Linh miễn bàn thật lớn nhân nghĩa, nghiêm nghị.
Tuyết Vi lập tức không kiên nhẫn hít một hơi, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là chỗ tốt gì?!”
“hả?” Anh cười tà nhếch lên ‘ chân ’ Nhị Lang (chân chó), một tay chống cằm, không nhanh không chậm nói: “một đảo nhỏ Đông Hải chỗ quân sự Hoàng thành, cộng thêm một 148 chiến đấu cơ.”
Liền biết sẽ là như thế!
Dạ Phi Linh loại người này hoàn toàn không có đạo nghĩa gì đáng nói. Anh chính là một kẻ không có lợi thì không dậy sớm. Hoàng Phủ Minh muốn nhờ vả, nếu không bồi thường cái gì cho anh, anh sẽ ngoan như vậy lại đây cứu cô sao? A!
“Đáng chết!!” Tuyết Vi âm thầm mắng một tiếng. Thơ_Thơ_ddlqd
Dạ Phi Linh lập tức trào phúng liếc cô một cái: “Nha, này còn không có kết hôn đâu, liền đau lòng đồ vật của ông xã sao? Em quả nhiên không có tiền đồ gì.”
“Ai cần anh lo??”
Mẹ nó, cô thật lười nói cái gì, Hoàng Phủ Minh này rõ ràng chính là bồi bà xã lại mất binh!
Lúc này tốt rồi, bà xã cùng người ta ‘ chạy ’; đồ vật lại bồi cho người ta. Hoàng Phủ Minh cuối cùng còn phải bị oán trách ở Quân Khu Bạch Hổ.
Tuyết Vi thật không hiểu được, anh đây là tội gì? Làm gì muốn cứu cô chứ?!
“Bảo bối, ngẫm lại, phỏng chừng về sau em cũng không thể quay về hoàng thành, vừa lúc, gần đây trong nhà anh vẫn luôn thúc giục kết hôn, không bằng hai ta chắp vá, chắp vá với nhau.”
Mấy năm gần đây, Tuyết Vi thật ra nghe nói gia tộc Dạ phi thúc giục chuyện kết hôn của Dạ Phi Linh không ít, tính toán, bây giờ Dạ Phi Linh cũng 29 tuổi, thật là nên kết hôn.
Nhưng……
“không phải anh nói tôi là một người phụ nữ bị bỏ, không xứng với anh sao?”
“Nha, nhưng nay không giống ngày xưa. Lúc ấy anh quen biết em, em là người phụ nữ bị bỏ không sai. Bây giờ, Hoàng Phủ Minh vì em vừa cắt đảo, vừa đưa phi cơ. Em đã lắc mình biến hoá thành một cái bánh ngon.” Nói, Dạ Phi Linh ái muội ôm vai cô.
Khuôn mặt Tuyết Vi cau có, lạnh mắt quét tay anh không an phận: “anh không cảm thấy hai ta kết hôn như là đồng ‘ tính ’ luyến ái cử hành hôn lễ sao?” Một phen, ném tay anh ra.
Nhưng Dạ Phi Linh không vui: “Bảo bối, anh cảnh cáo em một lần, nếu em còn dám nói anh là người phụ nữ, bây giờ anh liền chứng minh cho em xem, anh rốt cuộc là người phụ nữ hay là người đàn ông!!” Dứt lời.
Tuyết Vi nháy mắt liền trở nên thành thật. Thơ_Thơ_ddlqd
Cô vẫn hiểu biết nhiều ít tính tình người đàn ông này, việc này, không tốt để tranh cãi, nếu Dạ Phi Linh thật chứng minh với cô rồi, đừng nói, cô thật đúng là đánh không lại anh!
Dần dần, xe đi trước chậm lại tốc độ, theo đó, ngừng ở bên đường.
Tuyết Vi nghi ‘ hoặc ’ nhíu nhíu mày: “Làm sao dừng xe?”
“anh muốn gặp con trai anh.” Dứt lời, Dạ Phi Linh một phen kéo cửa xe ra ……
Chỉ thấy, ngoài xe, Tiểu Cửu cất bước một cái ‘ kích ’ động nhảy vào bên trong xe: “Linh!!!” Vật nhỏ dính vào trong lòng ngực Dạ Phi Linh.
Tuyết Vi lập tức khẩn trương nhìn xung quanh xe, sợ có người ngoài nhìn thấy Tiểu Cửu. “Linh, anh làm sao đem Tiểu Cửu ‘ lộng ’ lại đây? Trong chốc lát, chúng ta chính là đi đại sứ quán!”
Dạ Phi Linh tuy thuộc về khách quý tới chơi, dù vậy, cũng sẽ bị hạn chế địa điểm đi ra ngoài. Cho nên, không có được cho phép, bọn họ chỉ có thể tạm trú ở trong đại sứ quán.
“Đã nói, anh nhớ con trai anh, anh gặp nó một lần mà thôi.” Dạ Phi Linh rũ xuống mắt lam, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Cửu: “Tiểu ‘ hỗn ’ đãn, nhớ ba không?”
“ừ. Nhớ.”
“Kia còn không kêu ba nhanh lên?!”
“ba!”
“ừ, ngoan……” Dạ Phi Linh vừa lòng xoa xoa đầu Tiểu Cửu, khó có thể vừa thấy ‘ lộ ’ ra nụ cười ôn nhu.
Cũng đừng nói, Tuyết Vi quen biết anh hơn ba năm, đều cực ít nhìn thấy anh ‘ lộ ’ ra nụ cười chân thật như vậy.
Nhưng từ khi mang Tiểu Cửu đến bên người anh, anh liền vô cùng thích Tiểu Cửu, trực tiếp nhận Tiểu Cửu làm con nuôi. Thơ_Thơ_ddlqd
Đương nhiên, chủ yếu Tiểu Cửu vật nhỏ này, đầu óc lanh lợi, lại biết dỗ người, tự nhiên dỗ Dạ Phi Linh đến xoay vòng quanh.
“Vật nhỏ, ba mang con trở về Ngự thành thế nào?”
“hả? Trở về Ngự thành……?” Tiểu Cửu khó xử nhìn mắt Tuyết Vi, nhu nhu nói: “Nhưng Tiểu Cửu còn chưa có nhận daddy đâu.”
“con còn nhận daddy xấu xa kia làm gì? Cùng ba đi, ba thương con.”
“Mommy……?”