Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Sâm giống như là nghĩ đến cái gì: “cô nói rất đúng. Không thể dùng tư hình. Tới, mang đến đồ vật cho tiện nhân này mặc vào.”
“vâng!” Chỉ thấy, mấy tiểu binh cầm một cái áo choàng tựa hồ là dùng hạt cát làm thành mạnh mẽ tròng lên trên người Tuyết Vi.
Quần áo này trước kia Tuyết Vi có nghe nói qua.
Hình như là bên trong bộ đội chuyên môn vì sử dụng tư hình mà chế thành.
Nắm tay đánh vào trên quần áo, thân thể người sẽ không lưu lại vết thương, nhưng, độ lực lại có thể toàn bộ truyền đến trên người, thập phần biến thái.
“Hoàng Phủ Sâm! Cho dù thẩm vấn tôi, cũng không tới phiên anh đi???”
“Đúng rồi. Quên nói cho cô. Lưu cảnh tư bắt cô là bạn tốt của tôi, hơn nữa trên người của cô có quân tịch Quân Khu Bạch Hổ, cho nên…… Anh ta đặc biệt giao cô cho tôi tới thẩm vấn!”
“Cái gì??” Tuyết Vi sợ hãi trừng lớn hai mắt. Thơ_Thơ_ddlqd
Ngẫm lại, chuyện này xảy ra đến bây giờ cũng chỉ mấy tiếng mà thôi, Hoàng Phủ Sâm sợ hãi Hoàng Phủ Minh sẽ ‘ ở giữa làm khó dễ ’, do đó gia tăng tốc độ mang cô đến nhà tù quân đội sao?
A, thật là không nghĩ tới, cô vậy mà mạt vận, mạt vận, rơi vào trong tay Hoàng Phủ Sâm!!
“Yên tâm đi, em dâu, hôm nay tôi nhất định sẽ trút hết oán giận em trai tôi và cô ở trên người cô, một ngàn lần, một vạn lần hết thảy cho cô!” Dứt lời, hai tròng mắt Hoàng Phủ Sâm trầm xuống.
Bốn, năm binh lính bao vây quanh Tuyết Vi.
Nắm tay rắn chắc một chút lại một chút đánh tới ở trên người cô, đau đớn dường như là bị vô số đá vụn đánh, đã thở không ra hơi, lại làm người khó có thể nhẫn nại.
Tuyết Vi liền giữ yên lặng như vậy chịu một quyền, lại một quyền.
Tuyết Trạm ở bên gắt gao nắm chặt nắm tay, theo bản năng chuyển tầm mắt từ trên người cô qua nơi khác.
“Nha, em dâu, tôi thật không nghĩ tới, xương cốt của em thật ra rất cứng? Đến bây giờ đều không la một tiếng? Này này, hoặc là nói các người không ăn cơm sao? Trên tay đều mang theo mền bông hả? Tôi nói cho các người, hôm nay, nếu cô ta không la, các người liền hết thảy bị phạt cho tôi.”
“vâng…… vâng, Hoàng Phủ tướng quân.” Mấy binh lính hơi run gật đầu, liền dùng hết sức lực toàn thân đánh lên Tuyết Vi.
Lúc này đây, cô thật sự chịu không được.
Cũng nhịn không nổi……
Đầu, rơi vào hôn mê. Khóe miệng, cũng chảy xuống vết máu đỏ tươi. Đau đớn trên người cũng chết lặng, hô hấp, dường như càng thêm khó khăn.
“Báo cáo, Hoàng Phủ tướng quân, phạm nhân hôn mê.” Thơ_Thơ_ddlqd
Vừa nghe lời này, Tuyết Trạm nhanh chóng nhìn về phía Tuyết Vi như một bãi bùn ngã xuống đất không dậy nổi.
“A, tiện nhân này, đến khi hôn mê cũng chưa kêu lên một tiếng!? Xương cốt thật đúng là cứng. Tạt nước, cho cô ta tỉnh!” Đợi mệnh lệnh Hoàng Phủ Sâm mới vừa rơi xuống.
Tuyết Trạm lập tức mở miệng nói: “Sâm, thôi bỏ đi.”
“Thôi??”
“Nếu cậu đánh chết cô ta, sợ là Hoàng Phủ Minh thật sẽ liều mạng với cậu. Dù sao tội danh cô ta cố ý mưu sát đã định án, làm sao đều phải chết.”
Hoàng Phủ Sâm nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hai tròng mắt không cam lòng liếc liếc Tuyết Vi một cái: “Bất quá, để cho cô ta đơn giản bị một thương (súng) bắn chết như vậy, thật đúng là không cách nào bình phục những tức giận trước kia Hoàng Phủ Minh gây ra cho em. Ngẫm lại, nếu không phải do Hoàng Phủ Minh, hai anh em chúng ta đã sớm bá chiếm Quân Khu Bạch Hổ. Kết quả chỉ bởi vì anh!! Làm cho hai ta bị biếm lãnh cung nhiều năm như vậy!!”
Nhìn lại đủ loại trước kia, gân xanh thái dương Hoàng Phủ Sâm đều nổi lên.
Tuy nói, mấy năm nay Tuyết Trạm nhìn như tạm giữ chức tướng quân binh đoàn thứ hai như cũ, nhưng anh vẫn luôn bị phái đến nơi khác làm việc, nói trắng ra là, bị Hoàng Phủ Minh đá ra ‘ vùng biên ải ’ đi.
Nếu không phải Hoàng Phủ Sâm trở về, khả năng anh như cũ không cách nào trở lại hoàng thành đâu!
“Chúng ta sớm muộn gì sẽ tính món nợ với Hoàng Phủ Minh. Đến nỗi Tuyết Vi……” Mắt đen sâu kín nhìn mắt Tuyết Vi: “để cô ta tự sinh tự diệt đi!”
“ừ…… Cũng chỉ có thể như vậy……” Thơ_Thơ_ddlqd
“Báo cáo!! Hoàng Phủ tướng quân, tuyết thượng tướng, tướng quân Mộ Thần Hiên của binh đoàn thứ hai, tướng quân Hoàng Phủ Nguyệt của binh đoàn thứ ba, mạnh mẽ xâm nhập căn cứ binh đoàn thứ nhất của chúng ta!!!” Một binh lính vội vã hội báo xong.
Hoàng Phủ Sâm mày căng thẳng: “Bọn họ làm sao thu được tin tức nhanh như vậy??? Rõ ràng tôi đã phái người phong tỏa tin tức.”
Anh liền sợ sẽ bỏ qua cơ hội lần này giết chết Tuyết Vi, cho nên đặc biệt hạ lệnh phong tỏa chuyện Tuyết Vi mưu sát.
“Hoàng Phủ Minh đâu? Hoàng Phủ Minh tới sao?!” Hoàng Phủ Sâm khẩn trương kéo cổ áo tiểu binh kia.
Anh vội vàng lắc lắc đầu: “thật ra không có nhìn thấy Hoàng Phủ Quân Trường lại đây.”
“Hô…… Vậy là tốt rồi.”
“Bất quá……” lời Binh lính vừa chuyển.
“Bất quá cái gì?”
“Bất quá…… tướng quân Bạch Dạ tiền nhiệm binh đoàn thứ nhất tới!”
“Cái gì?!!” Hoàng Phủ Sâm chậm rãi buông lỏng tay kéo cổ áo binh lính ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn về phía Tuyết Trạm: “Chuyện này vậy mà …… Đều kinh động tới Bạch Dạ??”
“Sâm. Vì sao Bạch Dạ qua tới là thứ yếu. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy vậy mà Hoàng Phủ Minh chưa có tới rất kỳ quái sao?”
Nếu không phải Tuyết Trạm nhắc tới, Hoàng Phủ Sâm thật đúng là không nghĩ tới những mặt khác.
Ngẫm lại, Hoàng Phủ Minh để ý Tuyết Vi như vậy, ở ngay lúc này Tuyết Vi chịu tai vạ đến nơi, anh vậy mà không có hiện thân sao?? Thơ_Thơ_ddlqd
“Mặc kệ, trước nhìn một cái đi.” Mang theo phân nghi hoặc này, Hoàng Phủ Sâm cùng Tuyết Trạm đi thẳng đến đại bản doanh binh đoàn thứ nhất ……
“Nha, binh đoàn thứ nhất này thật đúng là náo nhiệt.” Đến đại sảnh tiếp khách, đôi tay Hoàng Phủ Sâm bắt chéo sau lưng, lập tức ngồi ở chủ vị. “Thần Hiên, nguyệt, hai người các người lại đây làm khách cũng không chào hỏi nói trước một cái? Tôi phái người tiếp đón các người. Còn có Bạch tướng quân ……”
Anh mắt giảo hoạt chuyển về phía Bạch Dạ: “mấy năm nay tôi không ở quân khu, tôi thật đúng là nghe nói không ít truyền kỳ về cậu. Nhưng mà, lần này tôi tới, cậu đã đi công tác tuyến hai. Vẫn luôn vô duyên cùng cậu gặp mặt, bây giờ cậu có thể lại đây, cũng coi như là thượng khách.”
“Hoàng Phủ tướng quân, chúng ta đừng nói vòng quanh. Tôi tin tưởng ngài đã biết ý đồ chúng tôi đến.” Mộ Thần Hiên mặt vô cảm đã mở miệng. Hiện giờ, trước mọi người, trừ bỏ Hoàng Phủ Sâm quan chức lớn nhất, chính là anh.
“Mộ tướng quân, nhìn lời ngài nói. Ngài không nói các người tới làm gì, tôi làm sao biết các người tới làm gì?”
Thấy Hoàng Phủ Sâm nói vòng vo với mình, Mộ Thần Hiên đơn giản nói: “giao Tuyết Vi cho chúng tôi!”
“Nga, hóa ra các người là tới tìm nghi phạm giết người. Bất quá, tôi không thể giao cô ta cho các người! Phải biết rằng, bây giờ cô ta chính là một tội phạm giết người, không thể được bất luận kẻ nào nộp tiền bảo lãnh!”
“Được, một khi đã như vậy! Hoàng Phủ tướng quân, ba phân đội của binh đoàn thứ hai bây giờ đang đóng ở bên ngoài căn cứ của ngài, nếu ngài không giao người, bọn họ lập tức liền vọt vào đoạt người, ngài tin hay không?!” Trong ngôn ngữ Mộ Thần Hiên mang ra cường thế của một vị tướng quân.