Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 43: Có thù báo thù, có oán báo oán




Editor: Thơ Thơ 

“ừm, khá hơn nhiều. Này không, Chị hai con còn đặc biệt vì việc này trở về thăm mẹ. Còn không mau cảm ơn Chị hai con đi.”

“Ai nha…… Dì hai, dì nói gì vậy, tuy nói con không phải là từ trong bụng dì bò ra, nhưng con cũng coi như là nửa đứa con gái của dì đi? Quan tâm dì không phải sao? Đúng không, em gái.” Tuyết Phỉ Nhi ân cần cười, dường như đem ánh mắt a dua quay về phía Tuyết Vi.

A……

Cô âm thầm hừ lạnh một tiếng, trầm mặc không nói gì tránh đi đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chiều chưa?”

“Còn chưa có đâu, không phải chờ con cùng nhau ăn sao.”

“dạ. Chúng ta đi ăn đi.”

Tuyết Phỉ Nhi ở bên nhìn mẹ con hai người kia nói chuyện với nhau, tay nhỏ gắt gao nắm thành cái nắm tay, hai mảnh môi bị tức đều phát run.

Thử nghĩ, Tuyết Phỉ Nhi cô khi nào chịu vũ nhục quá lớn như vậy?

Đưa thuốc cho người phụ nữ bên ngoài của ba ba không nói, còn phải xum xoe đứa con gái của bà ta, kết quả là, đứa con gái hạ tiện kia còn không cảm kích nữa sao?

Tuyết Phỉ Nhi càng nghĩ càng tức giận. Thotho_

“Phỉ Nhi, con cũng cùng nhau tới ăn đi.” Tôn Vân Vân nhiệt tình tiếp đón Tuyết Phỉ Nhi.

Cô vốn định cự tuyệt, nhưng đôi mắt Tuyết Vi lập tức mỉm cười gật gật đầu: “vâng.”

Trên bàn cơm.

Người không biết có khả năng sẽ cho rằng Tuyết Phỉ Nhi cũng là Tôn Vân Vân sở sinh, bà không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén cho Tuyết Phỉ Nhi, quả thực so với đối đãi đứa con gái thân sinh còn muốn chu đáo hơn.

“Dì hai, dì không cần tiếp con, dì tự mình ăn đi.”

“Phỉ Nhi, con vẫn luôn ở trong Nhà họ Hoàng Phủ, thật vất vả mới trở về một lần, lão gia lại không có ở đây, dì đương nhiên phải chiếu cố con.” Tôn Vân Vân hòa ái cười.

Tuyết Phỉ Nhi chậm rãi rũ xuống mi mắt……

‘ hừ, chồn chúc tế gà không có hảo tâm, lúc ba tôi ở đây bà làm ra vẻ, lúc ba tôi không ở đây bà còn làm ra vẻ, quả thực là diễn viên trời sinh!! ’ trong lòng cô âm thầm nghi ngờ Tôn Vân Vân chân thành, trên mặt lại không có biểu hiện ra một chút không vui nào.

“Vương quản gia!” Mặt vô biểu tình buông chén đũa trong tay xuống. Thotho_

Chỉ chốc lát sau, Vương quản gia liền chạy tới nhà ăn: “Nhị tiểu thư, xin hỏi cô có cái gì phân phó sao?”

“Tôi vừa mới kêu ông hầm tổ yến, ông lập tức lấy lại đây cho tôi!!”

“vâng, nhị tiểu thư.” Vương quản gia thu được mệnh lệnh, vẫy tay với một người hầu: “Mau, đem cho nhị tiểu thư……”

“Vương quản gia, tôi muốn ông lấy cho tôi!! Không nghe được sao?”

“hả…… Này…… vâng vâng.” Vương quản gia quay người liền đi đến vị trí phòng bếp.

Tuyết Phỉ Nhi trầm mắt, mắt ngắm bóng dáng Vương quản gia, lại nhìn về phía Tuyết Vi ở đối diện.

“Khụ……” Tuyết Vi mặt vô biểu tình ho khan một tiếng.

Sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi lập tức trầm xuống, quay đầu lại, cao giọng thúc giục: “Vương quản gia, ông lề mề cái gì? Còn không nhanh lên.”

“vâng, vâng, nhị tiểu thư, tôi lập tức lấy tới cho cô.” Vương quản gia vội vàng tìm kiếm bố lót tay.

Thấy vậy, Tuyết Phỉ Nhi không kiên nhẫn vọt tới phòng bếp: “ông tìm cái gì đó?!”

“Nhị tiểu thư, cái nồi này quá nóng, tôi tìm miếng lót tay.” Thotho_

“Còn cần miếng lót tay cái gì? Ông chạy nhanh mang qua cho tôi!!! Bây giờ! Lập tức!!”

“Này……” mắt Vương quản gia nhìn trong nồi còn đang sôi trào, nếu là tay không mang qua, đôi tay kia còn không phải bị nóng phỏng rồi sao?

“Vương quản gia……” Tuyết Phỉ Nhi xem Vương quản gia chậm chạp chưa động, đôi tay vây quanh trước người, nheo lại đôi mắt lạnh: “Xem ông ý tứ này, là muốn tôi chính mình mang qua, đúng không?!!”

“Không…… Không…… Không, nhị tiểu thư, tôi đây liền mang qua, mang qua liền.” Vương quản gia liên tục gật đầu, vẻ mặt khó khăn đi đến trước nồi còn đang sôi trào.

Ông dùng sức cắn môi, hít một hơi mạnh mẽ, tay không liền duỗi về phía nồi. “ưm……” Ở một khắc chạm vào kia, Vương quản gia bị nóng vẫn là không chịu được lùi tay về: “Nhị …… Nhị tiểu thư……”

Ông khát vọng Tuyết Phỉ Nhi có thể buông tha cho mình, nề hà……

“mang!!!” Tuyết Phỉ Nhi không dung Vương quản gia bất luận thương lượng đường sống gì.

Rơi vào đường cùng, Vương quản gia nghĩ ngang, phiền não liền bưng lên cái nồi nóng bỏng ……

Giờ khắc này…… Thotho_

Ngồi ở vị trí nhà ăn, vẫn luôn xem một tuồng trong phòng bếp Tuyết Vi âm thầm nở nụ cười……

“A a a……” Vương quản gia liền tru lên hừ hừ, một đường bưng nồi lên trên bàn nhà ăn. Đau chết nửa cái mạng già của ông, thái dương phủ kín mồ hôi lạnh.

Bị cực nóng phỏng, đôi tay Vương quản gia xem ra ở trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp cầm đồ vật, quả thực thương tích không biết so với vết thương của Tôn Vân Vân nghiêm trọng hơn nhiều ít lần.

Này có thể nói là……

Hại người thành hại mình!

“Tiểu thư, cô chân thần, vì sao cô làm được? Lúc em nhìn nhị tiểu thư làm khó dễ Vương quản gia, em đều choáng váng.”

Hậu hoa viên.

Tuyết Vi ngồi ở trên một cái ghế đá, mắt cười nhạt nhìn Ninh Ninh bên cạnh: “không phải chị nói sao, kêu em xem kịch vui là được.”

“Không phải, không phải, tiểu thư, em thật sự quá tò mò. Buổi chiều nhị tiểu thư về nhà, em còn tưởng rằng chúng ta lại gặp tai vạ đến nơi, không nghĩ tới, nhị tiểu thư liền dường như thay đổi thành một người khác, đầu tiên là quan tâm phu nhân, lại thế phu nhân tìm Vương quản gia xả giận. Tiểu thư, cô sẽ không làm pháp thuật gì chứ???”

Pháp thuật sao??! Thotho_

A, nếu cô có pháp thuật, việc đầu tiên là đem người đàn ông lưu manh kia ** làm biến mất!! “Ninh Ninh, em xem tiểu thuyết huyền huyễn nhiều quá đi? Còn pháp thuật đâu. Ha hả……”

“rốt cuộc là chuyện gì, tiểu thư, cô nói cho em……” Ninh Ninh lôi kéo cánh tay Tuyết Vi, làm nũng với cô.

Không chịu nổi đứa nhỏ này năn nỉ ỉ ôi, lúc Tuyết Vi vừa muốn bắt đầu cởi bỏ đáp án ……

“Tuyết Vi!!!” Một tiếng rống to phát ra, Tuyết Phỉ Nhi mang theo Tiểu Hề hùng hổ đi tới trước mặt cô. “Lúc này em vừa lòng chưa?!”

“Ha hả…… Chị hai, hôm nay, thật là đa tạ chị đây.” Tuyết Vi chậm rãi từ vị trí ngồi đứng lên, trên mặt treo một nụ cười không nhận thức được.

“chừng nào thì em mới bằng lòng đem báo cáo chữa trị màng trinh kia cho chị!!!”

“Chị hai, ngày hôm qua lúc tìm chị em đã nói qua, nếu chị có thể bảo đảm mẹ em chu toàn, em bảo đảm phân báo cáo kia tuyệt đối sẽ không để Hoàng Phủ Quân Trường nhìn đến, nói cách khác……” Nói đến đây, độ cung khóe miệng Tuyết Vi dần dần gia tăng.

Tại đây ánh trăng chiếu rọi xuống, mặt cô xinh đẹp vào giờ phút này thoạt nhìn âm lãnh như vậy, giống như mang theo gọi người vĩnh viễn sờ không rõ, sâu không lường được……

“Tuyết Vi!!!” Bây giờ chọc Tuyết Phỉ Nhi muốn thọc chết cô. Thotho_

Không khỏi nghĩ lại một màn ngày hôm qua ……

‘nha, sao em lại tới đây? Không biết em đã bị đuổi ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ sao?!! ’ Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy Tuyết Vi xuất hiện liền mở miệng khiêu khích.

Tuyết Vi cũng không có đáp trả, mà là cười nhạt ngồi ở trước mặt cô: ‘Chị hai, hôm nay em tới làm một vụ mua bán lớn với chị!’