Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Minh mới biết được, hóa ra loại trò chơi này không cho phép người bạn nhỏ cưỡi? “nhưng em thật ra rất hiểu đó.” khóe môi, đưa vào một độ cung.
Tuyết Vi hơi ngây người một chút.
Phải biết rằng, thời điểm ở Ngự thành, cô chính là thường xuyên mang con đi chơi công viên trò chơi, đương nhiên đã hiểu. Nhưng…… Cô không thể nói việc này cho Hoàng Phủ Minh! “khi anh còn nhỏ chẳng lẽ không có thời thơ ấu sao? Bình thường người trưởng thành có thời thơ ấu đều biết cái quy định này đi?”
“khi anh còn nhỏ không có tới công viên trò chơi.”
“Ách……”
Cũng đúng.
Tuyết Vi ở đây hơn ba năm đặc biệt tìm người điều tra qua tất cả chi tiết của Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlqd
Mẹ anh kêu Huyễn Ngâm Linh Giai, là đương gia quân khu Thanh Long, người gia tộc Huyễn Ngâm. Chỉ tiếc……
Bối cảnh Huyễn Ngâm Linh Giai và Dạ Phi Nhã Lệ cách biệt một trời, một người là bàng hệ Huyễn Ngâm gia, hoàn toàn không có địa vị; một người chính là trực hệ Dạ phi gia tộc, có địa vị không tầm thường.
Cho nên, Huyễn Ngâm Linh Giai chỉ có thể là nhị phu nhân của Hoàng Phủ Dương Vinh, ở Nhà họ Hoàng Phủ cũng không có địa vị gì.
Lúc Hoàng Phủ Minh khoảng 5, 6 tuổi, không biết nguyên nhân vì sao, mẹ con bọn họ bị Hoàng Phủ Dương Vinh đuổi đến đại viện quân khu sinh sống.
Cả đời này sống chính là 7, 8 năm.
Mà người ở tại đại viện quân khu đều là một ít cán bộ kỳ cựu về hưu, hoặc là chính khách ở bộ đội không có địa vị gì. Cơ bản bị bỏ rơi.
Nhưng Hoàng Phủ Minh tới nơi đó rồi, lại vô cùng khắc khổ nỗ lực, tức giận phấn đấu, tu đọc các sách về phương diện quân sự không nói, còn thường xuyên lãnh giáo cùng những cán bộ kỳ cựu quản lý quân sự phương diện kinh nghiệm.
Không được mấy năm, những người con nối dõi của đám cán bộ kỳ cựu liền phong anh trở thành vua của đám trẻ, những cán bộ kỳ cựu đó cũng đối với anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chuyện này không lâu liền truyền tới lỗ tai Hoàng Phủ Dương Vinh, ông thấy con của mình nỗ lực như thế, liền một lần nữa đón Hoàng Phủ Minh trở về Nhà họ Hoàng Phủ.
Khi đó, Hoàng Phủ Minh cũng khoảng 12 tuổi.
Không lâu sau, Huyễn Ngâm Linh Giai liền qua đời, Hoàng Phủ Sâm sợ em trai mình có dã tâm, liền không ngừng chèn ép anh, làm anh ở Quân Khu Bạch Hổ không hề có bất luận thế lực quân sự gì đáng nói. Thơ_Thơ_ddlqd
Cho nên, cho tới nay mới hết có bao nhiêu người tò mò, Hoàng Phủ Minh bị anh trai vẫn luôn chèn ép làm sao sẽ binh biến thành công?!
Bất quá……
Tuyết Vi từ chính mình đoạt được phần tư liệu phân tích, cô hoài nghi, Hoàng Phủ Minh sở dĩ binh biến thành công, tám phần, là lợi dụng mình ở đại viện quân sự kiến tạo uy tín, tụ tập nhóm người cùng nhau tạo phản.
Rốt cuộc, ở trong đại viện quân khu có không ít người đều là giấu tài, tỷ như Bạch Dạ……
Bởi vậy có thể thấy được.
Hoàng Phủ Minh còn nhỏ tuổi, một lòng đều chuẩn bị đại sự phía trên, sao có thể có thơ ấu đáng nói chứ? Cũng khó trách anh ngay cả công viên trò chơi cũng chưa đi qua.
Đương nhiên, kỳ thật Tuyết Vi…… Cũng không có đi qua chỗ như công viên trò chơi ……
“Daddy…… Daddy…… Làm sao bây giờ? Miêu Miêu muốn đi chơi cái kia nha……” Bị Tuyết Vi cự tuyệt, Miêu Miêu chỉ phải làm nũng với Hoàng Phủ Minh.
Anh khó xử hít hít khí: “Nếu không như vậy đi, Miêu Miêu, trở về daddy phái người chuyên môn kiến tạo cho con một cái trò chơi tàu lượn siêu tốc thích hợp với con được không?”
“được nha! Được nha, cảm ơn daddy, Miêu Miêu yêu nhất daddy.”
Không! Phải! Đi?
Ở bên, Tuyết Vi vừa nghe hết thảy cả khuôn mặt nháy mắt sa sầm xuống: “này, anh đừng tùy tiện hứa hẹn với trẻ con! Làm người bạn nhỏ thất vọng, sẽ đả kích đến lòng các bé!”
“anh là nghiêm túc!”
Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh không có bất luận vẻ gì nói giỡn, Tuyết Vi trợn tròn mắt lần thứ hai. Thơ_Thơ_ddlqd
Trời ạ, anh có bao nhiêu sủng đứa trẻ a?!
Người bạn nhỏ sẽ có mất mát là khó tránh khỏi. Hôm nay cô bé không được chơi tàu lượn siêu tốc, Hoàng Phủ Minh liền nói muốn đi chuyên môn kiến tạo cho cô bé một cái tàu lượn siêu tốc; vậy ngày mai thì sao?
Mẹ nó!
Quả nhiên có tiền liền tùy hứng, sau khi con gái ngoan ngoãn của nhà cô rơi vào trong tay Hoàng Phủ Minh, sợ là qua không bao lâu liền sẽ bị sủng hư đi????
“Hì hì, ha ha……” Một tòa thành lũy thổi phồng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bọn nhỏ vui cười.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh đứng ở ngoài vòng bảo hộ, từ rất xa nhìn chăm chú vào Miêu Miêu ở trong thành lũy chơi vô cùng vui vẻ.
“Minh.”
“hả?”
“anh thực thích Miêu Miêu sao?”
Thấy Tuyết Vi đột nhiên đưa ra vấn đề này, Hoàng Phủ Minh hơi sửng sốt lên đồng, giảo hoạt cười nói: “anh càng thích em hơn.”
“!!!”
Vô ngữ.
Anh là cho rằng, cô đi ăn dấm với đứa trẻ sao?
Nhưng đừng Nói, trả lời này …… Thật đúng là một trăm phân đâu.
“Đừng quá sủng đứa trẻ, đối với tương lai bọn họ không có bất luận chỗ tốt gì.” Vẻ mặt Tuyết Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc lên. Thơ_Thơ_ddlqd
“Có sao? Anh có sủng Miêu Miêu sao?”
“A, anh cho rằng anh không sủng cô bé sao?”
Từ khi bắt đầu tiến vào tòa công viên này, Miêu Miêu căn bản liền không tự mình đi qua lộ, toàn bộ hành trình đều là Hoàng Phủ Minh ôm.
Phải biết rằng, tâm lý người bạn nhỏ lười biếng là vô cùng lớn, cô đặc biệt huấn luyện qua con của mình tự mình đi đường, cực ít ôm bọn họ.
Không chỉ như vậy, sau khi Miêu Miêu tới công viên trò chơi, muốn cái gì, Hoàng Phủ Minh mua cái đó. Nếu không phải bọn họ đem đống đồ chơi trước tiên phóng tới trên xe, sợ là bọn họ ngay cả chơi cũng chưa có biện pháp chơi.
Chiếu theo tình huống phát triển đi xuống, Tuyết Vi thật lo lắng, sau khi Miêu Miêu lớn lên sẽ biến thành một công chúa hoàn toàn sinh hoạt ở trong nhà ấm, ngay cả bản năng cầu sinh đều quên mất!
“được, về sau anh sẽ chú ý……” Nói xong, hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, tầm mắt, nhanh chóng nhìn về phía thành lũy thổi phồng.
Thấy vẻ mặt anh càng thêm âm trầm, Tuyết Vi khó hiểu nhíu nhíu mày: “Minh, anh……?”
Còn không đợi cô nói cho hết lời, tay Hoàng Phủ Minh chống lan can, xoay người một cái liền nhảy vào vòng bảo hộ.
“này!!! Hoàng Phủ Minh, anh đây là làm gì?!” Thấy chung quanh tới ánh mắt kỳ dị, Tuyết Vi khó xử cắn khóe môi, chỉ phải đi theo xoay người nhảy vào vòng bảo hộ.
Chỉ thấy……
Hoàng Phủ Minh giống như là một mãnh thú đấu đá lung tung, giày cũng không cởi, ngơ ngác liền xâm nhập bên trong thành lũy thổi phồng …… Thơ_Thơ_ddlqd
“Em gái, em thật xinh đẹp nha. Anh có thể hôn hôn em không?” Một bé trai khoảng năm, sáu tuổi, mỉm cười lôi kéo tay nhỏ mũm mĩm của Miêu Miêu.
Cô bé nhút nhát lui thân thể về phía sau, muốn ném tay bé trai ra.
Nhưng mà, khuôn mặt bé trai lại tới bên cô bé càng gần càng gần, càng gần càng gần……
Đúng lúc này!!!
Hoàng Phủ Minh lắc mình một cái, chạy như bay đến bên cạnh Miêu Miêu, một phen liền ôm cô ở trong lòng ngực. “Ai cho phép cháu chạm vào con gái của chú!?”
Tiếng gầm nhẹ, không ngừng dọa tới bé trai rồi, ngay cả những người bạn nhỏ chung quanh cũng bị dọa giật mình một cái.
“Daddy……” Miêu Miêu tội nghiệp ôm cổ Hoàng Phủ Minh, đầu nhỏ rúc vào trong lòng ngực anh.
“Chú…… cháu rất thích em gái, cháu chỉ là muốn hôn hôn em mà thôi……” Bé trai ủy khuất cắn cắn khóe môi.
Nhưng Sắc mặt Hoàng Phủ Minh không có một khắc giảm bớt. “Con gái của chú không thích cháu! Cách xa nó chút cho chú!!!”