Editor: Thơ Thơ
“Ít nói nhảm, các người lại đây làm gì?!” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh khó chịu kéo cà vạt xuống giữa cổ, ném tới một bên.
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm?! Tôi còn không biết tìm ai đi ăn đâu!”
“Minh, vào cửa đều là khách, chú thật vất vả tới nhà cháu làm khách một lần, không phải cháu muốn chú bị sập cửa vào mặt đi?” Hoàng Phủ Tước đã chậm rãi mở miệng, một đôi con ngươi hẹp dài hình như phóng xuất ra một ánh sáng cao nhân nhất đẳng.
Hoàng Phủ Minh âm thầm nghiến răng, anh còn có thể nghe không ra ám chỉ của Hoàng Phủ Tước sao? Đơn giản chính là muốn lấy thân phận chú út đè người sao?
“Tước, chú làm sao đột nhiên tới chỗ này?”
“chú là nửa đường gặp được Nguyệt, Nguyệt nói mời chú ăn cơm, liền mang chú đến nơi này……”
Một ánh mắt gần như giết chết người nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt.
Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng: “Minh, anh chính là Anh hai em yêu nhất, cho nên, em cân nhắc liền mang Tước đến nơi này.” Thơ_Thơ_lequydon
Hoàng Phủ Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn chung quanh biệt thự.
“Đừng tìm, nữ hầu kia của Tuyết Vi hôm nay không thoải mái đã trở về nơi cô ở nghỉ ngơi rồi.”
Trầm mặc……
Trong phòng khách tĩnh mịch, ba người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau, ai cũng không nói một lời.
“Thôi, tôi đi nấu cơm cho.” Cuối cùng, Tuyết Vi chỉ có thể xung phong nhận việc đi làm cái pháo hôi kia. Vấn đề là, ba người đàn ông, cô không thể gọi bọn anh đi nấu cơm đi?
“Anh đi thôi.” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ kéo tay Tuyết Vi lại.
“Minh?”
“em nghỉ ngơi đi.”
“này, Minh, cháu cũng quá sủng người vợ của cháu đi?” Hoàng Phủ Tước thật sự nhìn không được, anh thân là người Nhà họ Hoàng Phủ, lưu trữ trời sinh máu chủ nghĩa gia trưởng, làm sao có thể nhịn được Hoàng Phủ Minh xuống bếp, kêu người phụ nữ nghỉ ngơi?!
“Vô nghĩa, vợ của tôi tôi không sủng, sủng ai?!” Hoàng Phủ Minh tức giận cho anh một cái xem thường, quay người, liền đi tới phòng bếp.
Đơn giản, Hoàng Phủ Tước cũng không lên tiếng, ngay cả Hoàng Phủ Minh đều không ngại, anh để ý cái gì?
Ngược lại là Tuyết Vi.
Sau khi nghe xong những lời này của Hoàng Phủ Minh, dị thường cảm thấy ấm lòng……
Đều Nói, trên thế giới này người đàn ông thông Minh nhất chính là sủng người phụ nữ của mình lên trời, do đó làm người đàn ông khác chịu không nổi người phụ nữ xấu tính này. Thơ_Thơ_lequydon
Nhưng thật ra Tuyết Vi rất sợ, vạn nhất có một ngày cô thật sự rời đi Hoàng Phủ Minh, nhưng mà sao bây giờ?
“Bảo bối, đang xem đã có thể biến thành hòn vọng phu nga! Ong xã của em chỉ là đi nấu cơm, không phải đi đánh giặc. Không sai biệt lắm được.”
Vừa nghe đến tiếng Hoàng Phủ Nguyệt trêu chọc, lúc này Tuyết Vi mới bỏ được thu tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hoàng Phủ Minh trở về.
“Ác ma vi, tôi thật không phát hiện, bộ dáng cô ở trên giường, ngược lại vẫn là người phụ nữ man dại sao……” Hoàng Phủ Tước dương môi cười, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Nguyệt trình một ánh mắt xấu xa.
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi mới vừa phai màu, lập tức liền trở nên đỏ rực. Cô không cam lòng nghiến răng. “Chú Tước, lại nói tiếp chúng ta từ sau khi tốt nghiệp tiểu học thật không ngồi xuống trò chuyện qua. Lần này, cơ hội khó được, thật đến cùng chú tâm sự.”
“Liêu cái gì không quan trọng. Quan trọng là…… cô kêu tiếng chú Tước thật là dễ nghe.” Hoàng Phủ Tước nghe chính là tâm hoa nộ phóng, dù sao chỉ cần có thể đè đầu Tuyết Vi, anh chính là đánh tâm nhãn thoải mái.
“Ha hả, hẳn là. Vung lên bối phận, tôi đích xác phải gọi anh là chú. Hơn nữa……” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, khẽ vuốt chính bụng mình: “Chờ sau khi tôi sinh bảo bối này ra, nó liền phải kêu anh…… ông chú!”
‘ông chú ……’
‘ông chú ……’
Một tiếng xưng hô như sét đánh giữa trời quang tức khắc đánh từ đầu tới chân Hoàng Phủ Tước. Vẻ mặt anh vốn vui cười không thấy bóng dáng, giống như là bị điểm huyệt đạo, giương miệng không hề phát một lời.
“Bảo bối, em cũng thật đủ độc miệng. Tước của chúng ta mới 20 tuổi, đã bị làm ông chú, chỉ sợ…… Anh bây giờ muốn chết tâm đều có đi?” Hoàng Phủ Nguyệt đau lòng xoa xoa Hoàng Phủ Tước đã ngốc rớt. Thơ_Thơ_lequydon
“A. Nguyệt, nói lên…… anh cũng là chú đi?”
“Ngược lại cũng chả sao cả, bảo bối nếu em nguyện ý, anh làm ba ba đứa nhỏ này đều được.” Hoàng Phủ Nguyệt cười mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp kia không khỏi vứt đi một cái mị nhãn với Tuyết Vi.
“Tiểu tử thúi, anh còn chưa có chết đâu!” Hoàng Phủ Minh Đang nấu cơm đầu tới một ánh mắt gần như giết chết người.
Chọc Hoàng Phủ Nguyệt run lên, giật mình một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai với Tuyết Vi: “Yêu đương vụng trộm thất bại.”
“Thiếu tới! Cút!” Cô bất mãn cho anh một cái xem thường, bước nhanh liền chạy tới phòng bếp, đi bồi Hoàng Phủ Minh……
“Nguyệt, khẩu vị cháu thật nặng, ngay cả chị dâu đều không buông tha sao?”
Nghe bên cạnh, tiếng Hoàng Phủ Tước hơi mang châm chọc Hoàng Phủ Nguyệt nhợt nhạt cười: “Thích, làm sao bây giờ?” Một đôi mắt phượng chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi ……
Không sai biệt lắm mười một giờ tối, lúc này Hoàng Phủ Tước và Hoàng Phủ Nguyệt mới từ chỗ ở Hoàng Phủ Minh rời đi. Vợ chồng son này xem như hoàn toàn không có không gian riêng, đặc biệt là Hoàng Phủ Minh đều sắp mệt bò, ngã đầu liền ngủ tới hôm sau……
“đồng chí Tuyết, chúng tôi đã thu được điện thoại của Hoàng Phủ Quân Trường. Bây giờ đã mang tiểu thư Tuyết Phỉ Nhi đi phòng hậu thẩm, xin theo tôi tới……”
Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, Tuyết Vi từ căn cứ binh đoàn thứ ba đi tới trại tạm giam đang giam giữ Tuyết Phỉ Nhi.
Có Hoàng Phủ Minh thông báo trước, cho nên, binh lính trại tạm giam dị thường phối hợp.
Đi tới phòng hậu thẩm, Tuyết Phỉ Nhi sớm an vị ở trên sô pha.
Chị em hai người này vừa thấy mặt, phản ứng đầu tiên của Tuyết Vi chính là Tuyết Phỉ Nhi tiều tụy không ít, cũng gầy không ít. Thơ_Thơ_lequydon
Nhưng Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy cô đến, liền giống như gặp được thiên địch, phẫn nộ từ trên sô pha nắm chặt lên: “Tuyết Vi, tiện nhân này, vậy mà còn dám lại đây?!”
“Làm gì, mày muốn nhìn tao sa sút sao?! Hay là Nói, mày vui sướng khi người gặp họa?”
“mày đã thắng, tao sớm nói mày đã thắng, mày cần gì phải tàn nhẫn độc ác tới hại tao như vậy?!”
“Tuyết Phỉ Nhi, xin cô bình tĩnh!” Binh lính trông coi nhìn không được, vừa muốn đi qua trấn áp Tuyết Phỉ Nhi……
Tuyết Vi lập tức bảo anh ta không cần phải xen vào: “Phiền toái ngài, tôi cùng Chị hai tôi có chuyện muốn đơn độc tâm sự, ngài có thể tạm thời đi ra ngoài một chút hay không?”
“Có thể. đồng chí Tuyết, cô cẩn thận một ít, cảm xúc phạm nhân có khả năng không quá ổn định.”
“Không có việc gì.” Nhìn theo binh lính rời đi, Tuyết Vi mặt vô cảm ngồi ở trước mặt Tuyết Phỉ Nhi: “chị ở chỗ này hẳn là bị nhốt mấy ngày rồi đi? Vậy mà còn cho rằng là em hãm hại chị sao?” (Xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Chẳng lẽ không phải sao? Mày dám nói không phải mày sao?!”
“A……” Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, đôi tay chậm rãi cắm vào túi tiền: “em thật là đánh giá quá cao chỉ số thông Minh của chị.”
“mày đây là có ý tứ gì?!”
“Ý tứ chính là, Tuyết Vi em nếu muốn hại chị, Tuyết Phỉ Nhi chị tuyệt đối sống không đến hôm nay. Hiểu chưa?!” Mắt phượng sắc bén lạnh lùng nhìn về phía Tuyết Phỉ Nhi trước mắt.