Editor: Thơ Thơ
"Dạ Phi phu nhân, bà yên tâm.. Vi trời sinh có năng lực phân biệt thuốc, chút kỹ xảo này, vẫn không đối phó được cô ta." Hoàng Phủ Minh dương môi cười, trong con ngươi sâu không thấy đáy không khỏi xẹt qua một ánh sáng quỷ dị.
Dạ Phi Nhã Lệ đưa lưng về phía anh mày gắt gao nhăn lại, sau khi nghiến răng " chi chi " rung động. "Ha, tam nha đầu.. Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì.. Thì tốt rồi!"
"Hừ, lại là cô sao? Lại là cô vọng tưởng hại chết cháu trai của ta sao?" Lúc này Hoàng Phủ Dương Vinh xem như hoàn toàn phát hỏa, đã chỉ vào cái mũi Tuyết Phỉ Nhi mắng lên.
"Không, không phải cháu, Bác Hoàng Phủ, lần này thật sự không phải cháu.." Cô kinh hoảng lắc đầu.
"Cô dám nói không phải cô sao? Lần trước, cô đẩy Tuyết Vi xuống lầu không thành, lần này mới nghĩ hạ độc đi? Vốn dĩ, ta tưởng niệm tình nghĩa hai nhà thả cho cô một con ngựa, nhưng cô! Người tới, lập tức bắt người phụ nữ ác độc này lại cho ta."
"Bác Hoàng Phủ, thật sự không phải cháu. Nhị thiếu gia, ngài phải tin tưởng tôi. Phỉ Nhi lần trước đích xác sai rồi, lần này liền nghĩ tới chuộc tội, sao có thể hãm hại Em ba tôi lần thứ hai chứ?" Tuyết Phỉ Nhi ủy khuất hai mắt đẫm lệ, không ngừng tới mỗi người chứng Minh chính mình trong sạch.
Nhưng mà, có lần thứ nhất, ai sẽ tin tưởng lúc này đây không phải cô chứ?
"Lão gia, nhị thiếu gia, chúng tôi mới vừa ở trong túi của Tuyết nhị tiểu thư phát hiện cặn " cỏ xanh ". Hơn nữa, trong nhà có hầu gái tận mắt nhìn thấy nhị tiểu thư lén thêm đồ vật ở thuốc nhị thiếu ***." Bọn gia đinh ra ngoài kiểm chứng vội vàng trở về, đem mọi chứng cứ giao cho Hoàng Phủ Minh.
"Không, không có khả năng, là có người hãm hại tôi. Nhất định là có người hãm hại tôi!"
"Hãm hại cô sao?" Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm từ trên sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi: "Vậy cô nói.. Là ai có khả năng hãm hại cô nhất!"
"Là ai có khả năng hãm hại tôi nhất?" Tuyết Phỉ Nhi nhìn chung quanh mỗi người trong nhà, trong lúc nhất thời rối loạn đầu trận tuyến.
"Đúng vậy, nhị nha đầu, cháu nói nhanh lên, đây là hy vọng duy nhất có thể giúp cháu tẩy thoát tội danh. Cháu ngẫm lại, ngày thường cháu đắc tội với ai? Ai hy vọng nhìn cháu sa sút nhất? Ai hận cháu nhất?" Dạ Phi Nhã Lệ nôn nóng ngồi xổm trước mặt Tuyết Phỉ Nhi, đầy mặt chờ mong cô có thể nói ra, cho nên tới..
"Cháu đắc tội với ai? Ai hy vọng nhìn cháu sa sút nhất?" Tuyết Phỉ Nhi không ngừng nghĩ hình ảnh mỗi người. Cuối cùng! "Cháu đã biết!"
"Là ai?"
"Là ai?" Dạ Phi Nhã Lệ cơ hồ cùng Hoàng Phủ Minh trăm miệng một lời hỏi ra tới. Tầm mắt hai người theo bản năng đan xen một chút, không hẹn mà cùng nheo nheo mắt.
Giây tiếp theo..
"Nhất định là Tuyết Vi! Nhất định là Tuyết Vi vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý hãm hại cháu! Chính là vì trí cháu vào chỗ chết!" Tuyết Phỉ Nhi phẫn nộ đứng lên, ngẩng đầu lên, với về phía lầu hai rống lớn: "Tuyết Vi, cái tiện * này đi ra cho tao! Đi ra nói rõ ràng hết thảy cho tao!"
"Im miệng cho tôi!" " bốp " một tiếng, Hoàng Phủ Minh giơ tay lên, phẫn nộ cho Tuyết Phỉ Nhi một cái bàn tay.
Cô bụm má, lảo đảo lùi lại vài bước về phía sau. "Nhất định là Tuyết Vi.. Nhất định là Tuyết Vi muốn hại chết tôi, nhất định là cô.."
"Cô thứ tiện * nhân này quả thực không ăn năn! Hại người không thành, còn vu cáo ngược vợ của tôi. Tôi có thể tha cho cô một lần, tuyệt sẽ không tha cho cô lần thứ hai! Người tới.. Lập tức thông báo trần cảnh tư lại đây mang Tuyết Phỉ Nhi đi cho tôi!"
"Vâng. Nhị thiếu gia."
Mấy gia đinh trảo một cái đã bắt được Tuyết Phỉ Nhi. Cô bất an giãy giụa vài cái, phẫn nộ quát: "Tôi không có, tôi không có hại Tuyết Vi. Là Tuyết Vi! Là Tuyết Vi thứ tiện * nhân này cố ý hãm hại tôi. Tuyết Vi, mày không chết tử tế được! Tuyết Vi, thứ tiện * nhân này nhất định sẽ không có kết cục tốt!"
Trong khoảnh khắc bị mang đi, tiếng Tuyết Phỉ Nhi nguyền rủa thật lâu quanh quẩn trong biệt thự thanh u.
Hoàng Phủ Dương Vinh than nhỏ một hơi: "Ta thật không nghĩ tới, Phỉ Nhi đứa nhỏ này nhìn như thành thật, lại ác độc như thế."
"Ai, đúng vậy, mệt cho tôi còn coi cô ta như con gái." Dạ Phi Nhã Lệ tiếc hận lắc lắc đầu.
Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe, chậm rãi đi đến bên cạnh bà, thấp giọng nói: "Lần này Dạ Phi phu nhân cũng coi như là lo được lo mất đi? Hại người vợ của tôi không thành, lại tìm được một con dê thế tội, quả nhiên là tiến như công, lui như thủ đâu!"
"Minh Nhi, con đang nói cái gì? Mẹ.. Nghe không hiểu." Dạ Phi Nhã Lệ giảo hoạt cười, trong đôi mắt che kín ánh sáng quỷ dị..
Phòng ngủ lầu hai.
"Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Không phải đứa trẻ không có việc gì sao? Cô làm sao.. thương tâm như vậy?" Từ chuyện này thời khắc phát sinh đó, Tuyết Vi liền ngốc ở trong phòng.
Vừa mới, ở dưới lầu nói chuyện cô đều nghe thấy được. Cũng rõ ràng nghe được Tuyết Phỉ Nhi làm sao nguyền rủa mình.
"Vốn là cùng cội nguồn. Tôi vốn định giúp chị; Minh cũng nên thả cho chị một con đường sống. Nhưng mà.. Lòng người khó dò, chị vậy mà ngược lại đánh tôi rơi vào vũng sình như thế, thật sự là.. A.." Hai tròng mắt nhắm lại, Tuyết Vi ưu thương nở nụ cười.
Vốn tưởng rằng, có lẽ cô cùng Tuyết Phỉ Nhi ân oán mới như vậy thôi. Nhưng bây giờ xem ra.. Chỉ sợ thù này càng kết càng sâu!
Chuyện Tuyết Phỉ Nhi bị đưa cho cơ quan tư pháp thực mau liền truyền khắp xã hội thượng lưu hoàng thành.
Địch Mạn Lị và Tuyết Vĩ Quốc cơ hồ là chạy gãy chân, nói toạc mồm mép, cũng chưa có thể nộp tiền bảo lãnh cho Tuyết Phỉ Nhi ra tới.
Không có biện pháp, ai kêu lần này hạ lệnh giam giữ Tuyết Phỉ Nhi chính là gia tộc đế vương hoàng thành, chính là Nhà họ Tuyết có năng lực lớn bằng trời cũng không làm được chuyện gì.
"Vi Vi, con có thể thế Chị hai con nói lời hay, kêu Minh Nhi thả Chị hai con hay không?" Nhà họ Hoàng Phủ, sáng sớm Tôn Vân Vân liền tới cửa tìm Tuyết Vi rồi.
Mẹ vừa xuất hiện, cô liền đã biết ý đồ. "Vì sao Địch Mạn Lị không tới cầu con?"
"Vi Vi, con biết mẹ lớn của con coi trọng mặt mũi. Cho nên.."
"Cho nên, bà ta liền dùng khẩu khí uy hiếp, tới bức mẹ cầu con, đúng không?" Tuyết Vi đều có thể liên tưởng đến Địch Mạn Lị cùng mẹ mình nói gì đó.
Mẹ con kia, kiêu ngạo. Đem hết thảy chính mình không bằng người đều không lo người xem. Cho dù là ăn nhờ ở đậu, bọn họ cũng sẽ không để mắt mẹ con Tuyết Vi như cũ.
"Vi Vi.."
"Mẹ. Ngài cái gì đều không cần phải nói. Chuyện này, con sẽ không quản. Con không phải loại người lấy oán trả ơn, con cũng làm không được một thánh mẫu hoàn mỹ. Địch Mạn Lị ức hiếp chúng ta nhiều năm, chính là giờ khắc này! Bà ta không muốn tự mình tới cầu con, lại nói chuyện kêu con đi bảo vệ cô con gái sao?"
"Vi Vi, dù sao Phỉ Nhi cũng là Chị hai con."
"A. Chị ta có bao giờ coi con là Em ba chưa? Trong khoảnh khắc chị ta bị bắt, đều luôn mồm mắng con, cái này kêu con làm sao có thể tha thứ cho chị ta chứ?"