Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 319: Tuyết Phỉ Nhi đẩy Tuyết Vi xuống lầu




Editor: Thơ Thơ

"Yên tâm, con của chúng ta nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì, em yên tâm đi!" Hoàng Phủ Minh khẩn trương cầm tay cô.

Có tiếng bảo đảm này, Tuyết Vi thất thần nở nụ cười. Giây tiếp theo..

Trước mắt cô tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh..

"Vi? Vi? Các người đều đứng ngốc làm gì? Còn không chạy nhanh kêu bác sĩ lại đây cho tôi!" Tiếng hô phẫn nộ tràn ngập thính đường to như vậy.

Bọn hạ nhân vội vàng luống cuống tay chân phân công nhau hành động..

Đúng lúc này!

"Máu.. máu!" Một hầu gái run rẩy chỉ về phía giữa háng Tuyết Vi.

Trái tim Hoàng Phủ Minh run rẩy, chậm rãi.. Chậm rãi.. Nhìn qua đi..

Máu chói mắt phản chiếu ở đáy mắt đen của anh sâu không thấy, có vẻ chói mắt như vậy. Anh nắm chặc nắm tay không khỏi hơi hơi phát run..

"Cháu trai ta đâu? Cháu trai ta thế nào?" lúc Tuyết Vi té lầu trước tiên, người Nhà họ Tuyết liền thông báo Nhà họ Hoàng Phủ.

Nhận được tin tức, Hoàng Phủ Dương Vinh mang theo Dạ Phi Nhã Lệ vội vàng đuổi lại đây.

Vừa tiến vào Nhà họ Tuyết, ông liền lòng nóng như lửa đốt truy vấn thai nhi của Tuyết Vi. Có thể thấy được, ông coi trọng cháu đích tôn Nhà họ Hoàng Phủ này cỡ nào.

"Hoàng Phủ lão gia, ngài trước đừng có gấp, bây giờ bác sĩ đang toàn lực cứu trị Tuyết Vi. Đến nỗi kết quả.. Chúng tôi cũng không biết." Địch Mạn Lị cực lực trấn an cảm xúc Hoàng Phủ Dương Vinh.

"Rốt cuộc khi nào mới có thể ra kết quả?"

"Lão gia.." Dạ Phi Nhã Lệ thật sự xem bất quá đi, vỗ nhẹ nhẹ lưng ông: "Ngài tạm thời đừng nóng nảy, tam nha đầu, cát nhân tự có thiên tướng, em tin tưởng, cháu trai nhà chúng ta tự nhiên cũng sẽ không có việc gì. Ngài ngồi trước một lát, phỏng chừng một lát sẽ có kết quả."

"Đúng vậy, anh Hoàng Phủ, anh nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, Tuyết Vĩ Quốc thần bí dùng ánh mắt với Tuyết Phỉ Nhi ngồi yên ở một bên.

Hôm qua con gái thứ hai chạy về nhà, chính là Nhà họ Hoàng Phủ e ngại mặt mũi Nhà họ Tuyết không có nói ra tình hình thực tế, trên cơ bản Tuyết Vĩ Quốc vẫn đoán ra nguyên nhân con gái chạy về nhà.

Giao tình hai nhà từ trước đến nay không tồi, nếu chỉ vì con gái thứ hai này tổn hại giao tình hai nhà tất không tốt.

Tuyết Vĩ Quốc liền nghĩ, thừa dịp lúc này kêu con gái thứ hai lấy lại hình tượng cũng không tồi.

"Bác Hoàng Phủ, Bác gái Hoàng Phủ, nhị thiếu gia, uống chút trà đi." Tuyết Phỉ Nhi đọc hiểu dụng ý của cha, tự tay bưng chén trà dâng lên cho mỗi người một ly trà.

Hoàng Phủ Minh xụ mặt, trầm mặc không nói vẫy vẫy tay.

"Nhị thiếu gia, từ khi Em ba tôi xảy ra chuyện anh chưa từng uống qua một ngụm nước. Anh như vậy cũng không làm nên chuyện gì, không phải sao? Anh yên tâm, Em ba tôi tuyệt đối sẽ không có việc gì." Tuyết Phỉ Nhi tận tình khuyên giải an ủi Hoàng Phủ Minh.

Nhưng bây giờ anh nơi nào nghe lọt tai?

Nếu không phải ở lại trong phòng sẽ cản trở bác sĩ cứu trị Tuyết Vi, anh đã sớm bồi ở bên người Tuyết Vi rồi.

"Ai.." Rơi vào đường cùng, Tuyết Phỉ Nhi chỉ phải cô đơn ngồi trở lại trên sô pha.

"Chậc, Tuyết Vi đã lớn bụng, làm sao không cẩn thận ngã xuống thang lầu như vậy? Bản thân cô chính là thai phụ, hẳn là vạn sự đều cẩn thận mới đúng." Hoàng Phủ Dương Vinh nghĩ làm sao đều không nghĩ ra, thai phụ nhà người khác đều tốt, làm sao thai phụ nhà ông liền không thuận như vậy?

"Lão gia, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, nói không chừng, chính là tấc kính, ngài cũng đừng cân nhắc, hay là chúng ta chờ kết quả đi." Dạ Phi Nhã Lệ bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Dương Vinh, đôi mắt phượng trong lúc vô tình nhìn về phía Tuyết Phỉ Nhi ở đối diện.

Thực hiển nhiên, khi Hoàng Phủ Dương Vinh truy vấn chuyện Tuyết Vi té lầu, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi thập phần khó coi, vẻ mặt cũng hơi mang vẻ hoảng hốt.

Đôi mắt Dạ Phi Nhã Lệ vừa chuyển, tựa hồ đã suy đoán được là Tuyết Phỉ Nhi đẩy Tuyết Vi xuống lầu!

"Các người nói đi, tôi nuôi dưỡng các người làm gì? Con gái của tôi lớn bụng xuống lầu, các người liền không ai chú ý sao? Quả thực là một đám phế vật!" Tuyết Vĩ Quốc sợ Hoàng Phủ Dương Vinh sẽ quở trách chuyện này, đơn giản liền đem toàn bộ ngọn giáo nhắm ngay bọn hạ nhân nhà mình.

"Lão gia, là chúng tôi vô dụng, là chúng tôi không có chú ý tam tiểu thư, thỉnh lão gia tha tội." Bọn hạ nhân trong nhà khẩn trương nghiêng người, không ngừng nói không phải.

"Hừ, tôi nói cho các người biết, nếu con gái của tôi có bất trắc gì, các người liền toàn bộ cút xéo về nhà cho tôi!"

"Lão gia.. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi, lão gia.." Bọn hạ nhân lập tức hoảng sợ.

Đúng lúc này, một hầu gái mặc áo màu hồng nhạt trong đám người khẩn trương cắn cắn khóe môi, run rẩy nói: "Lão.. Lão gia.. Này.. Kỳ thật.. Tam, tam tiểu thư, cũng không phải ngoài ý muốn té lầu!"

Trong khoảnh khắc, tầm mắt mọi người đổ tới trên người hầu gái kia.

Trong đại sảnh tức khắc trở nên đột nhiên yên Tĩnh, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, lẳng lặng chờ đợi kết quả kế tiếp..

"Này! Cô, cô đừng nói chuyện lung tung! Tôi nói cho cô biết, ngay lúc này, nếu cô vì trốn tránh trách nhiệm nói dối oan uổng người, cẩn thận, tôi cắt đầu lưỡi của cô!" Tuyết Phỉ Nhi một cái bước xa vọt tới trước mặt hầu gái kia, trong đôi mắt phượng tràn ngập hoảng loạn.

Lập tức hầu gái này cũng không dám lên tiếng, cúi đầu xuống thấp.

"Cô, nhìn thấy gì?"

Ở không khí mũi tên nỏ rút là lúc, Hoàng Phủ Minh vẫn luôn bảo trì trầm mặc âm lạnh đã mở miệng.

Trong lòng Tuyết Phỉ Nhi căng thẳng, giận trừng mắt hầu gái.

Hầu gái kia sợ hãi nhìn mắt Tuyết Phỉ Nhi, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Minh..

"Nói!" Tiếng gầm nhẹ quán triệt toàn bộ đại trạch Nhà họ Tuyết.

Hầu gái sợ tới mức " bùm " một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất: "Cô, cô gia, tôi nhìn thấy.. tôi nhìn thấy.. Là nhị tiểu thư đẩy.. Đẩy tam tiểu thư xuống lầu!"

"Này! Mày vậy mà! Mày dám bôi nhọ tao sao?" Mọi mũi giáo tức khắc thẳng chỉ Tuyết Phỉ Nhi, mắt cô hoảng sợ nhìn mọi đôi mắt trong phòng, bước nhanh liền vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: "Nhị thiếu gia, anh đừng nghe hầu gái này nói bậy, nhất định là ngày thường tôi đắc tội cô ta chỗ nào, cô ta mới oan uổng cho tôi."

"Lão gia, phu nhân, cô gia, tôi không có oan uổng nhị tiểu thư, tôi tận mắt nhìn thấy nhị tiểu thư đẩy.."

"Câm mồm!" Tuyết Vĩ Quốc một bên ngồi không yên, lập tức chặn miệng hầu gái kia. "Minh, Minh Nhi, bác nghĩ.. Chuyện này hẳn là không phải.."

"Người tới! Bắt lại tiện nhân này.. Cho tôi!" Phẫn nộ nháy mắt tràn ngập Đôi mắt Hoàng Phủ Minh, anh nắm chặt hai đấm, toàn bộ gân xanh nổi lên.

Có thể cảm giác đến, nếu không phải ngại nơi này là Nhà họ Tuyết, có lẽ anh trực tiếp móc súng đương trường bắn Tuyết Phỉ Nhi.

"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, cầu anh.. Cầu anh tha thứ cho tôi, tôi.. tôi không phải cố ý." Thấy chuyện thật sự giấu không được, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi trắng bệch quỳ trên mặt đất cầu xin tha.

"Minh Nhi, Phỉ Nhi tốt xấu gì cũng là chị của Tuyết Vi, bác nghĩ.. Phỉ Nhi hẳn là không phải cố ý, cháu tạm tha thứ nó lần này đi.."