Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 299: Lại sinh gợn sóng




Editor: Thơ Thơ

Anh lạnh lùng nheo lại đôi mắt, quét mắt Tuyết Phỉ Nhi có ý đồ tự sát, lại nhìn nhìn Tuyết Vi sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, nếu các người dám thông báo chuyện này cho cha tôi liền chờ bị phạt!"

"Vâng.." bọn hạ nhân vây xem sôi nổi rời khỏi biệt thự.

"Cô, xuống dưới!" Anh mặt vô cảm chỉ Tuyết Phỉ Nhi đứng ở ghế trên, quay đầu liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Đối mặt mệnh lệnh Hoàng Phủ Minh không dung người cự tuyệt, Tuyết Phỉ Nhi vẻ mặt ủy khuất từ trên ghế đi xuống, chậm rãi theo đi ra ngoài.

"Tiểu thư?" Ninh Ninh nghi hoặc nhìn mắt Tuyết Vi.

Cô hơi nhíu mày, cũng bước nhanh đi ra ngoài.

Đợi lúc Ninh Ninh vừa muốn cùng Tuyết Vi rời đi, trong lúc vô tình.. Ở trên bàn trang điểm trong phòng Tuyết Phỉ Nhi nhìn thấy đồ vật gì..

Bầu không khí trong phòng khách tràn ngập quỷ dị, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc ngồi ở trên sô pha, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai chị em Nhà họ Tuyết đứng ở trước mắt.

"Nói đi, phát sinh chuyện gì?"

Hoàng Phủ Minh vừa mở miệng, Tuyết Phỉ Nhi liền rơi nước mắt.

Lửa giận anh ' đằng ' lập tức liền lên trên đỉnh đầu. "Cô khóc trước, khóc đủ rồi, rồi nói." Đứng dậy, vừa muốn rời đi..

"Nhị thiếu gia, Là như vậy, tiểu thư nhà tôi cô.."

"Tôi không kêu cô nói chuyện!" Hoàng Phủ Minh rống to một tiếng, Tiểu Hề sợ tới mức ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.

Một đôi mắt sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn mắt Tuyết Phỉ Nhi.

Thấy vậy, Tuyết Phỉ Nhi chỉ phải ủy khuất nói: "Hôm nay, tôi nghe được bọn hạ nhân bàn tán chuyện tôi đã làm chữa trị, nhưng.. Nhị thiếu gia, anh so với ai khác đều rõ ràng phương diện này là chuyện làm sao. Nếu chuyện này truyền tới lỗ tai của Bác Hoàng Phủ hoặc là lỗ tai người nhà của tôi, tôi thật sự.. Thật sự không còn mặt mũi sống sót, nhị thiếu gia, anh phải thay tôi làm chủ!"

"Chuyện này là ai truyền ra?" Hai tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, trong mắt nghiêm khắc phiếm âm lạnh.

"Tôi.. tôi cũng không.. Không biết.." Tuyết Phỉ Nhi lắp bắp nói xong.

Tiểu Hề đứng ở một bên mày căng thẳng: "Nhị tiểu thư, đã đến lúc này cô cần gì phải giữ gìn cho tam tiểu thư chứ? Nhị thiếu gia, cho dù ngài trách phạt tôi, tôi cũng muốn nói. Kỳ thật, từ rất sớm tam tiểu thư liền lấy chuyện này uy hiếp qua nhị tiểu thư nhà tôi, tôi nghĩ, chuyện này nhất định chính là tam tiểu thư nói!"

Tuyết Vi im lặng.

Cô thật không nghĩ tới, đã đến lúc này, Chị hai cô còn có thể sắm vai chị tốt, sai khiến nha hoàn! Rõ ràng vừa mới rồi Tuyết Phỉ Nhi còn chỉ vào cái mũi cô mắng cô là người phát tán tin tức. Thật sự vô ngữ..

"Nhị tiểu thư nhà các người làm chuyện chữa trị này có ai biết?" Hoàng Phủ Minh quét mắt Tuyết Vi cúi đầu không nói, lại chậm rãi nhìn về phía Tiểu Hề.

"Chỉ có tam tiểu thư biết!"

"Như vậy, cô biết không?"

"Tôi? Tôi là hầu gái bên người nhị tiểu thư, tôi đương nhiên biết."

"Đúng không? Vậy xem ra cô cũng có hiềm nghi!"

Theo những lời này của Hoàng Phủ Minh rơi xuống, con ngươi của Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở lớn.

Tiểu Hề khẩn trương quỳ gối trên mặt đất: "Nhị thiếu gia, từ nhỏ tôi liền hầu hạ ở bên tiểu thư nhà tôi, tôi không có khả năng làm ra loại chuyện này."

"Đúng vậy, Minh, Tiểu Hề sẽ không làm ra loại chuyện này, tôi tin tưởng cô ta!"

"Ha hả, nhị tiểu thư, cô đừng quá đơn thuần, dù chị em ruột đều có khả năng là đối tượng hiềm nghi, một hầu gái chẳng phải hiềm nghi càng lớn hơn nữa sao? Đợi lát nữa, tôi liền bắt hầu gái này đi bộ đội của tôi thẩm vấn, chờ thẩm vấn xong cô ta, tôi liền thẩm Tuyết Vi, nhất định sẽ thay cô lấy lại công đạo."

Nhìn Hoàng Phủ Minh giờ phút này treo nụ cười ôn nhu ở khuôn mặt tuấn tú, Tuyết Vi quả thực hận không thể đi lên xé rớt tầng ' mặt nạ giả ' của người đàn ông này.

Người này sao lại có thể xấu xa như vậy? ?

Cô là thật đánh tâm nhãn cho anh quỳ..

A.. người đàn ông hư!

"A? Minh.. Minh, này, chuyện này không cần thiết nháo lớn như vậy, tôi chưa bao giờ hoài nghi qua Tuyết Vi, cũng giống như không có hoài nghi qua Tiểu Hề." Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương nói xong, xoay mặt, lạnh lùng nói: "Tiểu Hề, lập tức nói xin lỗi với Em ba tôi."

"Vâng.." Dù cho Tiểu Hề đánh tâm nhãn không muốn cúi đầu với Tuyết Vi, nhưng Hoàng Phủ Minh đã Nói như vậy, nếu cô không xin lỗi Tuyết Vi, chỉ sợ còn không đợi Hoàng Phủ Minh thẩm vấn Tuyết Vi đâu, cô cũng đã bị nghiêm hình khảo vấn trước đến chết.

"Tam, tam tiểu thư, thực xin lỗi, vừa mới.. Vu tội cô."

Nghe vậy.

Tuyết Vi trầm mặc không nói cười, đôi mắt phượng theo bản năng liếc mắt Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa.

Cảm ơn..

Một tiếng biết ơn trong lòng, tuy rằng chỉ là ngầm trong lòng, nhưng Tuyết Vi biết, người đàn ông giảo hoạt này nhất định đã lĩnh hội.

"Vậy tốt, chuyện này liền đến đây là thôi đi."

"Chính là, Minh.." Tuyết Phỉ Nhi không cam lòng cắn khóe môi, trảo một cái đã bắt được cánh tay Hoàng Phủ Minh.

"Cô còn muốn thế nào?"

"Tuy Nói xong, tôi không biết là ai phát tán chuyện này đi ra ngoài. Cứ việc, anh cũng đã nói bọn họ im miệng. Nhưng tôi tin tưởng giấy không gói được lửa. Chuyện này sớm muộn gì sẽ truyền tới lỗ tai của Bác Hoàng Phủ. Minh, tôi cầu xin anh, cho dù anh đối với tôi không có cảm tình, tôi cũng hy vọng.. tôi cũng hy vọng anh có thể đem chân tướng chuyện này nói ra."

Tuyết Phỉ Nhi đau khổ quỳ gối trên mặt đất cầu xin.

Trong khoảnh khắc, đại não Tuyết Vi ' ong ' một tiếng liền lâm vào bên trong chỗ trống.

Không xong!

Không xong!

Trúng.. Kế!

Trong bụng khủng hoảng, con ngươi nhanh chóng nhìn về phía mặt Hoàng Phủ Minh..

Giờ phút này, treo ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh chính là vẻ mặt khó coi so với Tuyết Vi còn muốn hơn gấp trăm lần.

Mắt đen sâu không thấy đáy chậm rãi đối diện tầm mắt Tuyết Vi, anh nắm chặt nắm tay, âm thầm nghiến răng, giọng nói lạnh lùng: "Yên tâm! Tôi, nhất định sẽ thay cô.. Chứng minh trong sạch!"

"Lộp bộp.."

Theo Hoàng Phủ Minh một lời này rơi xuống, Tim Tuyết Vi chìm thật mạnh vào bên trong đáy cốc..

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch dựa vào trên đầu giường.

"Cộc cộc cộc.."

"Tiểu thư." Ninh Ninh cầm bữa tối trong tay chậm rãi đẩy ra cửa phòng ngủ. "Cô ăn một chút gì đi."

Tuyết Vi trầm mặc không nói lắc lắc đầu.

"Ai nha, tiểu thư, kỳ thật chuyện này không phải cái gì. Còn nữa, chuyện kia căn bản không phải là cô làm, cô không cần thiết nghĩ nhiều."

Ninh Ninh một bên an ủi Tuyết Vi, một bên đem bữa tối đặt ở đầu giường: "Hừ, ngược lại em thật là kỳ quái, nếu chuyện kia không phải Tiểu Hề phát tán tin tức, vậy là ai phát tán tin tức chứ? Trong một ngày, vậy mà nhiều hạ nhân của Nhà họ Hoàng Phủ đều đã biết như vậy?"

Chuyện này nói đến rất là kỳ quặc, Ninh Ninh càng cân nhắc càng cảm thấy buồn bực.

"Người phát tán chuyện này.. Chính là Tuyết Phỉ Nhi tự mình.. A.." Tuyết Vi lạnh lùng cười cười, vô lực nâng lên mí mắt nhìn về phía Ninh Ninh đứng ở bên giường.

"A? Tuyết Phỉ Nhi tự mình phát tán tin tức đi ra ngoài? Cô ta điên rồi sao? Hay là nói!" Nói đến đây, Ninh Ninh đột nhiên phản ứng lại cái gì, lập tức tuệ tâm nở nụ cười: "Ha hả, bất quá may mắn nhị thiếu gia che chở cô như vậy, cũng không có theo ý Tuyết Phỉ Nhi."