Editor: Thơ Thơ
Một hơi ấm áp nháy mắt vây quanh thân cô, còn kèm theo mùi hương trên người Bạch Dạ, làm người vô cùng say mê.
Còn không đợi Tuyết Vi hoàn toàn rút phân ấm áp này ra, Bạch Dạ kéo tay nhỏ của cô liền nhét cô vào vị trí ghế phụ xe ……
Nhưng mà, anh lại chậm chạp không có lên xe.
“Anh……” Ngồi ở bên trong xe gió ấm, Tuyết Vi khó hiểu dựa vào ở bên xe đưa lưng về phía Bạch Dạ.
Gió lạnh lạnh run, anh chỉ một thân áo đơn, đứng ở bên trong đầy trời mưa gió không khỏi có vẻ có chút buồn cười, lại có chút đơn bạc.
“A.”
Tuyết Vi chua xót cười, lập tức liền hiểu được anh đây là ý muốn làm sao.
Chỉ sợ, Bạch Dạ đã sớm thấy cô đứng ở ven đường, chỉ là vẫn luôn chưa từng tới quấy rầy. Nếu không phải đám hỗn đản kia làm khó dễ, anh đại khái như cũ sẽ không hiện thân đi?
Bây giờ, ý anh là muốn cấp cho mình một cái không gian ấm áp, để chính mình độc lập tự hỏi một chút sao?
“Ai……” Tuyết Vi nặng nề thở ra một hơi, đầu dựa vào cửa sổ xe, hai tròng mắt vô thần nhìn phía trước.
Không thể tưởng được, bây giờ người cô hận nhất, lại Vĩnh viễn là người hiểu biết tính cách cô nhất, thật đúng là……
Khó chịu đến cực điểm!
Ước chừng 10 phút sau……
‘ Cộc cộc cộc……’ Tuyết Vi mặt vô cảm gõ xuống cửa sổ xe.
Bạch Dạ chậm rãi đi đến vị trí điều khiển bên kia, kéo cửa xe ra, ngồi trên xe.
Anh vừa tiến đến, liền mang theo một hơi lạnh, mặt trắng nõn anh tuấn cũng bị đông lạnh đến đỏ rực. Tuyết Vi lập tức liền có loại xúc động muốn cười, lại cứng rắn nghẹn trở về. Thơ_Thơ_ddlequydon
Nếu không phải thật sự không đành lòng, cô thiệt tình muốn ở bên trong xe tự hỏi thêm một, hai tiếng đồng hồ, nhưng thật ra muốn nhìn Bạch Dạ một chút, trình độ chịu rét có thể chịu được bao nhiêu lâu!
Đương nhiên, lấy hiểu biết của Tuyết Vi đối với Bạch Dạ, nếu cô một tiếng đồng hồ không gõ cửa kiếng, anh thật có thể đứng ở bên ngoài một tiếng đồng hồ; hai tiếng đồng hồ không gõ cửa kiếng, anh có thể đứng hai tiếng đồng hồ.
Nếu là thay đổi thành người khác, khả năng đã sớm không chịu nổi lên xe hoặc là tìm nơi khác sưởi ấm, nhưng Bạch Dạ…… Thật sự có thể vẫn luôn nhẫn nại đến khi tâm tình cô tốt mới thôi……
“Đi đâu?” Bạch Dạ đã lạnh lùng mở miệng.
Tuyết Vi trầm tư một lát, mắt nhìn phía trước, mặt vô cảm nói: “Bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Tầm mắt u lãnh đột nhiên nhìn về phía mặt cô.
“Giúp tôi……” Tuyết Vi nắm chặt nắm tay.
Khi ánh mắt cô cầu xin truyền vào đến con ngươi Bạch Dạ, anh nhíu mày lại, quả quyết nói: “Không được, tôi đây liền đưa cô trở về Nhà họ Hoàng Phủ.”
Xe khởi động.
Tuyết Vi buồn bực cắn môi dưới, một phen nhổ chìa khóa ô tô, tư thế mười phần hôm nay nếu anh không đưa tôi đi bệnh viện, hai ta liền ai cũng đừng đi được.
Chọc sắc mặt Bạch Dạ đều có chút trắng bệch.
Không khí giằng co hồi lâu, Bạch Dạ “Ai……” Một tiếng, thở dài một hơi thật dài: “Tuyết Vi, cô đừng quá tùy hứng, cô xuất thân học y, hẳn là biết mặt trái phá thai đối với thân thể cô ảnh hưởng có bao nhiêu lớn.”
Anh lại biết, anh lại xem thấu tâm tư cô. Cô bất quá mới nói mấy chữ mà thôi, vì sao Bạch Dạ lại có thể đoán được mục đích cô muốn đi bệnh viện là đánh rớt đứa trẻ?!
Tuyết Vi thập phần ảo não. Thơ_Thơ_ddlequydon
Lúc lên xe cô cũng đã suy xét rõ ràng, nhất định phải xoá sạch đứa nhỏ này, bây giờ Bạch Dạ xuất hiện tương đương trợ giúp cô một tay.
Bởi vì nữ binh chưa lập gia đình nếu muốn phá thai là một chuyện thập phần phiền toái, không ngừng phải chứng minh với thượng cấp, còn cần rất nhiều thủ tục rườm rà, không cẩn thận một cái vô cùng có khả năng bởi vì quân phong bất chính bị khai trừ quân tịch.
Nhưng, có Bạch Dạ liền bất đồng.
Y theo tính cách của anh, nếu là muốn giúp, tuyệt sẽ không hỏi bất luận nguyên nhân gì cho cô khai ra chứng minh; nếu không muốn giúp…… Liền sẽ giống như bây giờ……
“Này không phải tùy hứng, tôi đã suy xét rất rõ ràng. Bạch giáo…… Bạch tướng quân, ngài cũng không nghĩ đứa trẻ tôi sinh ra tới cùng tôi có vận mệnh giống nhau hả?”
“Sẽ không, cô nhất định sẽ tìm được người đàn ông yêu đứa nhỏ này.”
A.
Người đàn ông yêu đứa nhỏ này sao?
Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, tay nhỏ theo bản năng mơn trớn bụng mình ……
Đạo lý theo như lời Bạch Dạ cô hiểu, nếu người đàn ông này yêu cô, như vậy anh nhất định sẽ yêu đứa nhỏ này. Chính là……
Đứa nhỏ này sẽ tiếp thu một người cha không hề có quan hệ huyết thống sao?!
“Chìa khóa.”
Ánh mắt thanh nhã đang xem Bạch Dạ thời khắc đó nháy mắt lạnh xuống dưới, cô quật cường giấu chìa khóa ở phía sau.
“Đừng hồ nháo Tuyết Vi, lập tức đưa chìa khóa xe cho tôi!” Bạch Dạ nghiêm túc nổi lên một khuôn mặt. Thơ_Thơ_ddlequydon
Dọa Tuyết Vi không khỏi run lên một cái.
Bạch Dạ nghiêm khắc cô đã lĩnh giáo qua, cho dù tuổi trẻ cô nghịch ngợm nhất, chỉ cần nhìn thấy Bạch Dạ muốn phát hỏa, liền sẽ nháy mắt hóa thân thành thiếu nữ ngoan ngoãn. “Cấp, cho tôi cái chứng…… Chứng minh đi……”
Bạch Dạ trầm mặc nheo nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc càng thêm âm trầm.
“Bạch…… Bạch huấn luyện viên, làm ơn……” Không biết là làm nũng, hay là thật sự ủy khuất, Tuyết Vi cũng chưa nghĩ đến chính mình sẽ kêu anh Bạch huấn luyện viên? Cùng sử dụng khẩu khí thiếu nữ như vậy tới kêu?
Sợ chính mình nhõng nhẽo bị Bạch Dạ nhìn thấy, cô vội vàng cúi thấp đầu xuống.
Nhưng mà……
Giờ phút này bộ dáng Tuyết Vi lại khiêu khích mỗi một sợi dây thần kinh của Bạch Dạ, vẻ mặt anh nghiêm túc dần dần hòa tan. Bàn tay không tự chủ được duỗi về phía Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi……
Thế gian vạn vật vĩnh viễn là tương sinh tương khắc.
Cho dù Tuyết Vi tinh quái thấy Bạch Dạ đều sẽ lập tức trở nên an phận; như vậy, người có thể khắc chế vị tướng quân nghiêm khắc này, cũng đúng là bộ dáng Tuyết Vi khi ủy khuất.
Khi bàn tay to của Bạch Dạ sắp chạm vào gò má Tuyết Vi nóng lên ……
Cô khẩn trương rụt cổ.
Rõ ràng Bạch Dạ cảm giác được cô kháng cự đối với mình, nhanh chóng thu hồi tay, lạnh lùng nói: “Không cần dễ dàng như vậy đi hủy bỏ một sinh mệnh, nếu cái này thật sự không qua được…… tới tìm tôi.”
Đã có thể!
Tuyết Vi tự biết, Bạch Dạ có thể thả ra lời nói như vậy đã thực không dễ dàng. Rốt cuộc, thế giới quan bọn họ là hoàn toàn bất đồng. Thơ_Thơ_ddlequydon
‘ Bạch huấn luyện viên, vì sao ngài học y? ’
‘ bởi vì, tôi hy vọng có thể cứu càng nhiều sinh mệnh……’
Mặc dù Bạch Dạ là cô nhi, lại chưa từng phỉ nhổ qua thế giới này, ngược lại dị thường quý trọng mỗi một cái sinh mệnh. Mà cô, lại hoàn toàn ngược lại...
Nếu một cái sinh mệnh không chiếm được hạnh phúc trên thế giới này, cô tình nguyện không để nó sinh ra!
Cuối cùng, Tuyết Vi ngoan ngoãn giao chìa khóa xe đi ra ngoài……
Dọc theo đường đi, hai người lặng im không nói gì.
‘ ầm ầm……’
Lúc xe chạy qua một đoạn đường xóc nảy, một cái mặt trang sức thủy tinh tím treo ở kính phản quang hấp dẫn Tròng mắt Tuyết Vi.
Cái này là?
Ký ức trong nháy mắt kéo về tới hai năm trước.
Khi Tuyết Vi lần thứ hai đi nhờ xe Bạch Dạ, liền mua cái mặt trang sức thủy tinh tím này đưa cho anh làm lễ vật……
‘ thế nào? Cái mặt trang sức thủy tinh tím này còn không kém đi? ’
‘ ừm……’ Bạch Dạ hờ hững tiếp nhận lễ vật của Tuyết Vi, nào biết đâu rằng đây là cô cẩn thận chơi cơ thôi.