Editor: Thơ Thơ
“Nói thật cho em biết, chị và nhị thiếu gia từ rất sớm liền thượng qua giường. Như vậy, em còn sẽ tiếp tục cùng nhị thiếu gia ở bên nhau sao?”
“A…… Ha hả……” Tuyết Vi thật sự là nhịn không nổi. “Chị hai, Gần đây chị làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc từ trên lầu ngã xuống, té ngã hỏng đầu óc rồi sao? Nói dối như vậy, chị cũng có thể xả ra tới hả?”
“hay là em không tin? Tốt lắm!” Tuyết Phỉ Nhi nheo lại đôi mắt, âm trầm nói: “em có thể trực tiếp đi tìm nhị thiếu gia chứng thực, rốt cuộc chị và anh ta có thượng hay không thượng qua giường!”
Trong phút chốc, nụ cười treo ở trên mặt Tuyết Vi biến mất.
Cô không hiểu được, đây là tự tin nơi nào Tuyết Phỉ Nhi có tới?
Nếu đây là nói dối, một khi cô đi tìm Hoàng Phủ Minh chứng thực chẳng phải là lập tức liền lộ tẩy sao?
Hay là nói……
Tuyết Vi không nghĩ tiếp, đôi mắt phượng nhanh chóng nhìn về phía bóng dáng tránh ở sau buồng vệ sinh kia ……
Dạ Phi Nhã Lệ?
A. Khó trách sáng sớm bà liền đem hai chị em các cô đi dạo phố, lại đột nhiên nói cái gì Hoàng Phủ Minh có thể cưới hai vợ; còn ám chỉ Tuyết Phỉ Nhi chỉ có thể làm nhị phòng, cảm tình…… Là muốn tọa sơn xem hổ đấu! Có ý tứ!
“Chị hai, em muốn nói cho chị một bí mật.” Tuyết Vi mỉm cười nhìn về phía Tuyết Phỉ Nhi trước mắt.
“Cái bí mật gì?”
Đôi mắt cô vừa chuyển, bám vào người, nói nhỏ: “Nếu, chị còn muốn đem trò chơi này tiếp tục đi xuống, tốt nhất trong vòng sắp tới ngừng nghỉ một chút, nếu không…… chị lập tức OUT!” Dứt lời…… “thân thể em có chút không thoải mái, phiền toái Chị hai nói cùng bác gái một tiếng, em đi trước.” Tuyết Vi cũng không quay đầu lại rời đi. Thơ_Thơ_ddlequydon
Nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, Tuyết Phỉ Nhi khinh thường: “Tuyết Vi, mày cho là tao ngu ngốc sao? Kêu tao ngừng nghỉ hả? Tao ngừng nghỉ chờ mày sinh đứa trẻ ra tới, tao làm nhị phòng hả? Mày nghĩ cũng đừng nghĩ! Hừ!”
Bây giờ, Tuyết Phỉ Nhi chỉ nghĩ mau chóng làm Tuyết Vi bị loại trừ, nếu không cũng sẽ không lấy giả đánh tráo nói ra chuyện chính mình và Hoàng Phủ Minh thượng qua giường.
Cô quá hiểu biết cừu hận của Tuyết Vi đối với Nhà họ Tuyết. Cho nên lớn mật thiết lập đánh cuộc trận này.
Một khi đánh cuộc thắng, giữa Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh sẽ biến thành một đôi vợ chồng bất hoà.
Một khi thua…… Như vậy sự thật ngày đó người phụ nữ trong phòng khách sạn là Tuyết Vi cũng sẽ trồi lên mặt nước!
Bất quá, tính làm sao Tuyết Phỉ Nhi đều sẽ không có hại, bất quá cô là binh hành hiểm chiêu, chơi một phen đập nồi dìm thuyền thôi!
Thực hiển nhiên, chiến tranh giữa hai chị em đã hoàn toàn kéo mở màn, nhưng mà……
‘ đại lão hổ ’ tránh né ở nơi tối tăm cũng coi như có thể được như ý nguyện tọa sơn quan hổ đấu, mượn đao giết người!
‘chị nhớ rõ Tuyết Vi em lúc trước nói qua, phàm là đồ vật chị chạm qua, em đều sẽ không chạm vào, đúng không?’
‘Nói thật cho em biết, chị và nhị thiếu gia từ rất sớm liền thượng qua giường. Như vậy, em còn sẽ tiếp tục cùng nhị thiếu gia ở bên nhau sao ’
‘em có thể trực tiếp đi tìm nhị thiếu gia chứng thực, rốt cuộc chị và anh ta có thượng hay không thượng qua giường! ’
Em có thể trực tiếp đi tìm nhị thiếu gia chứng thực, rốt cuộc chị và anh ta có thượng hay không thượng qua giường!……
Ở trên đường trở về Nhà họ Hoàng Phủ, trong óc Tuyết Vi không ngừng lặp lại những lời này. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cô đã nghĩ, nếu Hoàng Phủ Minh thật sự cùng Tuyết Phỉ Nhi thượng qua giường, như vậy…… Giờ phút này hài hòa nhất định không còn tồn tại nữa!
“Ninh Ninh, Ninh Ninh?”
Đẩy cửa biệt thự ra, cảnh tượng trong phòng khách làm Tuyết Vi sợ ngây người.
Hóa ra trong nhà tràn đầy đồ đạc bây giờ lại trống không.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh?” Cô kêu đến cổ họng cũng đau, thật lâu không được đáp lại.
Phát điên ôm lấy đầu, Tuyết Vi không ngừng qua lại ở trong phòng khách: “Trong nhà có kẻ trộm rồi hả? Vậy trộm cũng quá sạch sẽ đi? Làm sao thứ gì cũng không lưu lại? Ninh Ninh đâu? Cũng bị trộm đi sao?!”
Tuyết Vi vội vã tông cửa xông ra.
Trải qua hỏi thăm mới biết được, lúc giữa trưa Hoàng Phủ Minh liền hạ lệnh dọn đồ đạc của cô đi biệt thự của anh, hạ lệnh, từ đây Tuyết Vi liền ở trong biệt thự của anh!
“tôi nói…… Minh, trước khi anh chuyển nhà, tốt xấu gì cũng cho tôi biết một tiếng đi? Tôi còn tưởng rằng nhà tôi gặp trộm nữa.” Đẩy cửa biệt thự của Hoàng Phủ Minh ra, vẻ mặt Tuyết Vi oán giận đi đến.
“hi, bảo bối.”
“Tiểu thư.”
Đi vào phòng khách mới phát hiện, Ninh Ninh và Hoàng Phủ Nguyệt đều ở đây.
“Là kẻ có đầu óc đều biết trộm tới Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi, cũng không có khả năng đi trộm cô. Cô thật coi cô là hương bánh trái hả?” Hoàng Phủ Minh vừa lật xem tờ báo trong tay, vừa nói ra câu mắng chửi người như vậy, nói không phun chữ thô tục.
Chọc Tuyết Vi cái mũi đều oai. Thơ_Thơ_ddlequydon
Được rồi, cô thừa nhận mình hơi có một chút tự luyến như thế, nhưng có cần Hoàng Phủ minh nói trắng ra như vậy sao?
“này, đang êm đẹp kêu tôi dọn lại đây cùng anh ở làm gì?!”
“cô nói đi?” Hoàng Phủ Minh nhìn cô liếc mắt một cái, lại tiếp tục xem tờ báo trong tay.
Xem ra……
Gia hỏa này vẫn là không thể yên tâm đi?
Bất quá, Tuyết Vi càng tiếp xúc nhiều với Dạ Phi Nhã Lệ, liền càng phát hiện chỗ đáng sợ của Dạ Phi Nhã Lệ!
Cô đại khái đem phụ nữ ác độc trên thế giới này chia làm bốn loại.
Loại D là loại xấu ở mặt ngoài lại không có ‘ nội hàm ’ gì, nhân vật đại biểu như Tuyết Phỉ Nhi;
Loại C, là loại có đầu óc, lại làm người liếc mắt một cái có thể cảm giác được cô ta rất xấu, nhân vật đại biểu chính là Địch Mạn Lị;
Loại B là loại trong ngoài không đồng nhất, loại hình kim trong bọc, trước mắt Tuyết Vi còn chưa có gặp qua được. Thơ_Thơ_ddlequydon
Đến nỗi một loại mạnh nhất, coi như thuộc……
Dạ Phi Nhã Lệ!
Chợt vừa thấy, người này hiền hoà, hiền lành, làm người rất khó nhìn thấu nội tâm bà, đối mặt vạn sự đều có thể ẩn nhẫn đến cực điểm, còn đặc biệt có trí tuệ.
Nói thật, nếu không phải Dạ Phi Nhã Lệ đụng phải Tuyết Vi thuộc cao thủ thiên phú dị bẩm có thể phân biệt dược vật, cô có khả năng vẫn luôn cảm thấy Dạ Phi Nhã Lệ là mẹ kế hiền lành nhất trên thế giới này.
Cũng không biết là nên nói vận khí Dạ Phi Nhã Lệ kém, hay là vận khí cô kém.
Mẹ con Nhà họ Tuyết kia đã kêu cô đủ đau đầu, vậy mà cô còn gặp một người phụ nữ ác độc thuộc loại cao thủ A!
“Ai……” Tuyết Vi khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi ở trên sô pha.
“Bảo bối, tôi nghe nói hôm nay cô cùng Dạ Phi Nhã Lệ chạy đi dạo phố hả? Làm sao? Sao cô vô dụng đến nổi không thu được lễ vật thu mua cô vậy?” Hoàng Phủ Nguyệt cười tà dựa vào trên lưng ghế sô pha bên cạnh Tuyết Vi.
“Hừ, thu mua tôi hả? Anh cho rằng lễ vật của ai tôi đều phải thu sao?”
“Làm sao?”
“Ít nhất cũng phải để Tuyết Vi tôi xem người đưa đồ vật là ai, tôi mới có thể muốn!” Lời này, cũng không phải là Tuyết Vi ngông cuồng.
Cô từ sơ trung đến bây giờ liền không hiếm các loại người theo đuổi, có tiền có, không có tiền có. Có một ít phú nhị đại thậm chí trực tiếp đem chìa khóa siêu xe ném trong tay cô, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn một cái.
“Di, nói như vậy…… Hoàng Phủ Minh, vận khí của anh không tồi đâu, lần trước người phụ nữ này đã thu của anh thật nhiều lễ vật đó.”
Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Minh nhanh chóng khép lại tờ báo trong tay, lạnh lùng nhìn về phía Tuyết Vi bên cạnh. “Cô gái, cô ngạo mạn thật đúng là đặc biệt thiếu đánh, bất quá……” ngữ phong anh vừa chuyển, cười mê người nói: “tôi thích!” Ngón tay, trêu đùa chọc cằm Tuyết Vi.