Editor: Thơ Thơ
Không biết qua bao lâu, khi Tuyết Vi tỉnh lại đã là buổi tối.
Nhìn quanh bốn bề tường trắng, cô chậm rãi dời tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm ngồi ở cách đó không xa……
“tôi…… tôi thật mang thai hả?”
Hoàng Phủ Minh lặng im nhìn cô, trên mặt nặng nề khó nén.
Trong nháy mắt, Tuyết Vi giống như là biết được đáp án, ánh mắt trở nên vô cùng u ám.
20 tuổi, cô mới xem như mới vừa đầy 20 tuổi.
Mặc dù không tính là hai tám năm hoa, lại cũng là cùng hoa quý sát thực. Làm sao sẽ không thể hiểu được bị xếp vào hàng ngũ người mẹ, hơn nữa……
Cô còn chưa có kết hôn đâu! Liền có con trước khi lập gia đình chứ?
Vô lực nâng cánh tay lên, Tuyết Vi dùng sức bắt bụng dưới, phiền não ngồi dậy, oán trách nói: “Người ta làm loại hành động trước hôn nhân nhiều hơn đi, làm sao làm cũng không có con, thế nào vừa đến phiên tôi, thì có con? ? ? Hơn nữa, tôi mới làm ba lượt, ba lượt. Hai lần là giữa cường ** gian vượt qua, liền thật chân chính hưởng thụ chỉ một lần mà thôi!”
Giờ phút này, quả thực Hoàng Phủ Minh không thể tin được chính lỗ tai mình.
Giống bây giờ lúc này, hẳn là rối rắm chính là vấn đề đứa trẻ, mà không phải vấn đề làm sao làm đi?!
“bây giờ cô oán trách tôi chưa cho cô ‘ hạnh phúc ’ sao?!”
“anh nói đi?”
Người đàn ông kiêng kị nhất chính là nghe mấy chữ này, Hoàng Phủ Minh ‘ tạch ’ một cái bước xa vọt tới trước mặt Tuyết Vi, một phen nhấc lên cái chăn ở trên người cô.
“anh làm gì?!”
“Làm!” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Làm sao làm? Tôi đang mang thai, làm một cái liền sinh non!” Nói xong, Tuyết Vi đoạt lấy chăn trở về trên người. Nhưng giây tiếp theo……
Rốt cuộc cô nhận thấy được không thích hợp.
Giống như……
Giống như……
Phương diện ở giữa cô cùng Hoàng Phủ Minh càng ít mới càng đúng phải không? Mà không phải hẳn là oán giận số lần quá ít đi?
Hãn……
Một giọt mồ hôi lạnh xẹt qua thái dương. Tuyết Vi xám xịt dùng chăn bao bọc lấy thân thể: “Đều là anh, miệng quạ đen đáng chết! Nói cái gì, giả mang thai, giả mang thai, cảm tình vẫn luôn là thật sự! Sát!”
Nghe lần oán giận này, Hoàng Phủ Minh bực bội nghiến răng, lại chỉ phải nuốt xuống một bụng tức giận ngồi trở lại vị trí.
“Không được!” Tuyết Vi nhấc lên chăn liền xoay người xuống giường.
“Muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi phá thai!”
Hoàng Phủ Minh than nhỏ một hơi, trảo một cái đã bắt được cánh tay cô, vừa muốn mở miệng……
“anh đừng ngăn cản tôi, hôm nay tôi cần thiết xoá sạch đứa nhỏ này!”
“Tôi……”
“Không cần khuyên tôi, chủ ý tôi đã định!”
“cô……”
“Được rồi, hôm nay anh nói cái gì cũng vô dụng. Tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý!” Tuyết Vi hoàn toàn không cho Hoàng Phủ Minh bất luận cái cơ hội gì nói chuyện.
Chọc mặt anh đều đen. “cô có thể ngậm miệng lại trước cho tôi hay không! Nghe tôi nói!” Thơ_Thơ_ddlequydon
Hoàng Phủ Minh trừng mắt, xem như cô hoàn toàn thành thật. “được, anh nói đi. Nhưng mà…… anh không cần khuyên tôi, vô dụng. Tôi sẽ không sinh đứa nhỏ này đâu.”
“từ đầu tới đuôi tôi không nghĩ tới ngăn cản cô. Tôi chỉ là muốn nói cho cô, bây giờ đã 11 giờ tối, nếu cô muốn phá thai, ngày mai tôi bồi cô đi phá!”
“hả……”
Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm, Tuyết Vi ngẩn người nuốt nước bọt.
‘ bởi vì tôi quá hiểu biết phong cách Anh hai tôi làm việc. Nếu cô thật mang thai, y theo tính cách Anh hai tôi, khẳng định sẽ lập tức kêu cô xoá sạch đứa trẻ, còn lưu đến bây giờ sao? ’
Thiếu chút nữa quên……
Theo như lời Hoàng Phủ Nguyệt đã từng nói.
Hóa ra, Hoàng Phủ Minh thật sự sẽ không kêu cô sinh hạ đứa nhỏ này ……
“được, đã khuya, hôm nay cô liền ở nơi này nghỉ ngơi đi.” Cảm xúc Hoàng Phủ Minh nháy mắt khôi phục bình tĩnh, anh vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi, xoay người liền phải rời đi.
Ai ngờ……
Bỗng nhiên Tuyết Vi kéo tay anh lại.
“Còn có chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ mộc mạc, không có bất luận vẻ mặt gì, Tuyết Vi liền như vậy ngưng thần nhìn anh.
Lúc sau hai người nhìn nhau thật lâu ……
Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, giơ lên cái tay kia nhàn rỗi liền dữ tợn bóp lấy cổ Hoàng Phủ Minh: “anh còn có phải là người hay không? Đứa nhỏ này chính là một sinh mệnh, làm sao anh có thể nói phá, liền đem nó xoá sạch chứ?” Thơ_Thơ_ddlequydon
Fuck! !
Hoàng Phủ Minh thật không thể dùng tư duy người bình thường giao tiếp cùng người phụ nữ này!
“Là cô nói muốn xoá sạch nó!” Tức giận bẻ tay nhỏ của cô ra.
“Đúng vậy, là tôi nói. Nhưng mà, tôi chỉ là xúc động nhất thời, ngày thường anh bình tĩnh như vậy, làm sao liền không biết khuyên tôi một chút? Cản tôi một chút?!”
“Không phải cô Nói là, kêu tôi đừng tốn nước miếng, cô sẽ không thay đổi chủ ý sao?!”
Hả?
Cô có nói qua như vậy sao?
“được, tôi không nói những thứ này. Hoàng Phủ Minh, anh nói đi, đứa nhỏ này làm sao giải quyết?” Đôi tay Tuyết Vi vây quanh trước người, lạnh lùng xoay đầu tới một bên.
Bây giờ, Hoàng Phủ Minh đã không nghĩ thảo luận vấn đề đứa trẻ, chỉ muốn suy xét, làm sao ‘ giải quyết ’ người phụ nữ trước mắt không nói lý này! Vừa đến lúc cô không có để ý thời gian liền nói sang chuyện khác đúng không? Cô không ngốc!
Hoàng Phủ Minh càng nghĩ càng nén giận, xoay mặt, ngồi ở trên ghế không nói một lời……
Tuyết Vi trộm ngắm anh liếc mắt một cái.
Lại ngắm vài lần.
Chậm chạp đợi không được phương án giải quyết. Vừa muốn mở miệng……
“nếu cô muốn sinh, chúng ta liền lập tức kết hôn.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Giờ khắc này……
Tuyết Vi đưa lưng về phía anh nhàn nhạt nở nụ cười. Thơ_Thơ_ddlequydon
Kỳ thật, người phụ nữ vô cớ gây rối, bất quá là muốn thử phản ứng một người đàn ông.
Đối mặt chuyện như vậy, tính cô liền cường đại, cũng là khát vọng đối phương có thể thể hiện ra một người đàn ông có ý thức trách nhiệm……
“Một tháng.” Quay đầu lại, Tuyết Vi đã dứt khoát mở miệng.
“Một tháng?”
“Đúng vậy, cho tôi thời gian một tháng, tôi cho anh đáp án!”
“tôi đã biết. Cô sớm nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh lưu loát đi ra……
Trên giường đôi, Tuyết Vi lẳng lặng dựa vào trên đầu giường, một tay nhỏ thỉnh thoảng vuốt ve bụng mình.
“con à, ba ba con…… Là người đàn ông rất có ý thức trách nhiệm. Đáng tiếc……” Mi mắt rủ xuống, cô áy náy cười cười: “mẹ con, lại là một người phụ nữ rất khó thỏa mãn ……”
Hoàng Phủ Minh nên làm, đều đã làm.
Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì đề nghị kết hôn, ít nhất anh đã gánh vác trách nhiệm của người đàn ông.
Nhưng mà……
Tuyết Vi muốn căn bản không chỉ nhiêu đó!
Cô sinh ra đã không có cha, vẫn luôn bị khinh khi một mình kiên cường tồn tại; rốt cuộc tìm về ba ba, nhưng tình thương của cha quá mỏng manh, quá ít ỏi. Bạc nhược đến nổi, cô hy vọng đời này mình đều đừng trở về Nhà họ Tuyết, đừng tìm được ba ba.
Đây là vì sao?
Nguyên nhân……
Chỉ là một từ……‘ yêu ’!