Editor: Thơ Thơ
Phòng hỗn độn, trong góc, Tuyết Vi dựa vào ở trên hộp giấy vứt đi, cuộn tròn ngồi một chỗ.
Thấy Hoàng Phủ Minh đã đến, cô trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt……
Hoàng Phủ Minh cũng bất động thanh sắc không nói ngồi bên cạnh Tuyết Vi, cùng cô ngồi song song với nhau.
Hai người cứ trầm mặc như vậy ngồi không nói gì, ai cũng không nói với ai một câu.
Cũng không biết bao lâu……
“hầu gái của cô đâu? Không bồi cô sao?” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc này.
“ba ba anh nói chỉ trừng phạt tôi, chưa nói trừng phạt cô ta, tôi để cô ta đi trước.”
Cứ việc được Tuyết Vi lạnh nhạt đáp lại, khóe miệng Hoàng Phủ Minh vẫn mơ hồ gợi lên một nụ cười. “Lạnh sao?” Mắt thâm thúy nhìn về phía gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vi liếc mắt xem thường, cố ý xoay mặt qua đi.
Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, cởi ra quân trang trên người, khoác ở trên người Tuyết Vi.
Cô trầm mặc không nói gì ngồi chống cự, chết sống chính là không cần quần áo của anh.
“Mặc vào!!” Tiếng mệnh lệnh mạnh mẽ mà hữu lực rơi xuống, lại mười phần biểu hiện ra một người đàn ông cường thế quan tâm đối với cô gái kia.
Tuyết Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Có phải lưu manh này có chứng dễ quên hay không? Chẳng lẽ quên ngày hôm qua đã làm cái gì sao?
Hôm nay liền muốn chuyện gì cũng chưa phát sinh qua sao?
Anh nằm mơ!!
Tuyết Vi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng sức ném quân trang khoác ở trên người ở trên mặt đất.
“cô!!” Lửa giận của Hoàng Phủ Minh trong nháy mắt lên trên đỉnh đầu, nhưng giây tiếp theo……
Anh hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ nhặt lên quần áo trên mặt đất, trình tới trước mặt Tuyết Vi: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hả……
Cô không nghe lầm chứ, lưu manh này vậy mà dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện cùng cô hả?
Tầm mắt lạnh băng đối diện mặt Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vi cả kinh, mặt phải …… anh?!
“trên mặt tôi có cái gì sao?” Hoàng Phủ Minh nghi hoặc sờ sờ nửa bên mặt mình.
“anh…… ba anh đánh anh hả?” Thử tính mở miệng.
Phải biết rằng, làn da Hoàng Phủ Minh tương đối trắng, một dấu năm ngón tay ấn ở trên mặt anh miễn bàn chói mắt cỡ nào.
Hoàng Phủ Minh trầm mặc lảng tránh đề tài này.
“Ha, xem ra tôi thật là trách oan Hoàng Phủ bá phụ, không nghĩ tới ngược lại Hoàng Phủ bá phụ thật đúng là xử lý sự việc công bằng, đánh năm mươi đại bản, còn nhốt anh ở nơi này.”
Nghe tiếng Tuyết Vi phiền toái nhắc mãi, Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cô nơi nào sẽ biết, nguyên nhân chân chính của một cái tát này? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lại làm sao sẽ biết, anh xuất hiện ở chỗ này chẳng qua là tới cứu cô thôi!
“A, tư tưởng của cô thật đúng là rộng rãi, đánh năm mươi đại bản hả? Chuyện này mắc mớ gì đến cô?”
“anh cũng biết chuyện không liên quan với tôi sao?” Tuyết Vi tức giận cho anh một cái liếc mắt: “Cũng không biết là bị người nào làm hại, đang êm đẹp vậy mà làm ra chuyện cường *** gian, làm hại tôi bị bắt đến ngủ ở nơi này!!!”
Đối với chuyện ngày hôm qua, Hoàng Phủ Minh cũng không biết mình làm sao vậy. “Tôi đền bù cho cô.” Nói xong, anh kéo tay Tuyết Vi lại.
Cô sợ tới mức không khỏi giật mình một cái: “này, này, anh, anh đừng xằng bậy.”
“Ai.” Hoàng Phủ Minh thở dài, sủng nịch đè ót Tuyết Vi: “cái đầu nhỏ này rốt cuộc đều là chứa lung tung gì vậy?”
Hả……
Bên trong đầu óc cô đều là thứ lung tung rối loạn gì vậy?!
Thế giới này có phải muốn điên rồi hay không? Một tội phạm cường x cũng dám nói ra lời dõng dạc như vậy?
“Tới, giúp tôi cùng nhau dọn sạch nơi này.” Hoàng Phủ Minh chỉ chỉ tạp vật ở trong góc. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Làm gì?”
“Kêu cô dọn sạch thì cô dọn sạch đi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền dẫn đầu ra tay dọn đồ vật.
Tuyết Vi chần chờ một lát, chỉ phải dẹp bỏ đầu óc nghi vấn đi theo.
Mới chỉ chốc lát sau, tạp vật trong một góc bị dọn sạch sẽ.
Tiếp theo, một cửa sắt nhỏ thần bí thoáng chốc xuất hiện ở trước mắt cô: “cửa này là gì?”
“thông đạo bí mật.” Hoàng Phủ Minh cười quỷ dị, mang theo Tuyết Vi tiến vào trong địa đạo ……
Địa đạo này rất là hẹp, ngay cả Tuyết Vi cũng không đứng thẳng lên được, huống chi Hoàng Phủ Minh.
Hai người gian nan đi tới trước khoảng năm phút, đã bị một cánh cửa trong cùng chặn đường đi.
Hoàng Phủ Minh mở cửa lớn trước mặt ra, một gian đại sảnh biệt thự hoa lệ thoáng chốc đứng sừng sững trước mắt.
Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn quanh phòng xa hoa trước mắt này, giống như đặt mình trong truyện cổ tích Alice lạc vào xứ thần tiên.
“làm sao anh biết nơi này sẽ có thông đạo bí mật?” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Tôi đào khi còn nhỏ.”
“hả, khi còn nhỏ không có việc gì anh đào địa đạo làm gì?” Chẳng lẽ anh có kỹ xảo tốt nghiệp chui tường hay sao?
Tuyết Vi thuận miệng vừa hỏi, lại đưa tới sắc mặt Hoàng Phủ Minh quay ngược trở lại.
Anh trầm mặc rũ xuống mi mắt, thổ lộ một hơi, thấp giọng nói: “Bởi vì khi còn nhỏ tôi cũng thường xuyên bị nhốt ở nơi này.”
Hả???
Thiệt hay giả?
Tuyết Vi hoàn toàn không thể tin được, Hoàng Phủ Minh khi còn nhỏ thế mà lại thường xuyên! Bị nhốt ở cái nơi vừa tối, lại vừa ẩm ướt này hả?
Hoàng Phủ Minh ở trong mắt cô, hẳn là từ nhỏ được nuông chiều, có hoàn cảnh xa hoa lãng phí mà đứa trẻ khác không cách nào tưởng tượng, cũng được mọi người mỗi ngày sủng ở lòng bàn tay mới đúng.
Lại không nghĩ……
Thật tò mò, anh sẽ có thời thơ ấu như thế nào? Thơ_Thơ_diendanlequydon
“cô tạm thời trốn ở chỗ này trước đi.”
Suy nghĩ bị mạnh mẽ kéo về, Tuyết Vi nghi hoặc hỏi: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
“Nơi này cũng là một bộ phận nhà tôi, tất cả thuộc em trai thứ ba của tôi, em trai thứ ba của tôi rất ít khi trở về, cô có thể yên tâm ở đây.”
“à……”
Hoàng Phủ Minh mang theo Tuyết Vi đi phòng ngủ chính ở lầu hai. “cô ngủ nơi này.”
Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, đôi tay vây quanh trước người, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh ở trước mắt.
Anh giống như lập tức liền đọc đã hiểu tâm tư Tuyết Vi, oán hận cắn răng, gầm nhẹ nói: “Yên tâm, tôi ngủ ở phòng người hầu!!”
‘ rầm ’ một tiếng, cửa phòng đóng cửa.
Tuyết Vi khinh thường liếc mắt: “Rõ ràng chính là có tật giật mình, nếu anh thiệt tình muốn ngủ phòng người hầu, theo ý tôi, anh cần gì phải tức giận như vậy? Thiết!”
Xoay người một cái, ngã xuống trên giường lớn mềm như bông. Cô không khỏi lộ ra biểu tình hưởng thụ. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ngẫm lại, hôm nay nếu không phải được Hoàng Phủ Minh ‘ đổi vận ’ đưa tới nơi này, ba ngày này cô phải ở trong phòng chịu tội không thấy ánh mặt trời.
‘Tuyết Vi. Kỳ thật, Minh ở trong mắt cô, có lẽ là cao cao tại thượng. Nhưng là…… trên lưng Minh đeo rất nhiều thứ chúng ta không hiểu; cũng không cảm giác được áp lực, mà Minh đã trải qua …… Cũng không phải chúng ta tưởng tượng như vậy.’
Bên tai, đột nhiên quanh quẩn lời Mộ Thần Hiên nói, con ngươi Tuyết Vi dần dần trầm xuống. “A, Hoàng Phủ Minh, tôi thật tò mò, thời thơ ấu của anh…… so với thời thơ ấu của tôi còn hắc ám hơn sao?!”