Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 23: Ký ức




Lúc mở mắt ra, bác sĩ Quý đang ngồi bên cạnh sô pha nhìn cô, trong ánh mắt còn ẩn chứa lo lắng: "Em sao rồi?"

Sắc mặt Diệp Trăn Trăn trắng bệch, hoang mang trong mắt vẫn chưa tan, ánh mắt của Quý Triết Ngạn giống như nắng ấm xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng trong cô: "Em không sao."

"Cô thấy cái gì?" Âm thanh của bác sĩ Trương đột ngột vang lên, lúc này Diệp Trăn Trăn mới phát hiện anh ta vẫn ngồi ở vị trí cũ nhìn mình. Cô hít một hơi, bắt đầu chậm rãi nhớ lại: "Vừa bắt đầu rất lắc lư, giống như đang trên thuyền, về sau tôi thấy một người đàn ông mặc âu phục đen, đáng tiếc hắn ta ngược sáng, tôi không nhìn thấy mặt hắn, tiếp theo, hắn ta đẩy tôi xuống cầu thang."

Diệp Trăn Trăn nói đến đây, từ túi xách lấy ra vài bức tranh: "Bác sĩ Trương anh nhìn này, đây là lúc trước tôi gặp ác mộng, chính là cái tay này, vừa rồi nhìn giống nhau như đúc."

Bác sĩ Trương nghiên cứu mấy bức tranh một lát, phân tích: "Cảm lắc lư không nhất định trên thuyền, có thể lắc lư trong xe, cũng có thể có người ôm cô đi..." Anh ta cúi đầu nhìn thoáng, "Khi nào thì cô bắt đầu gặp ác mộng?"

Diệp Trăn Trăn nói: "Từ sau khi về Diệp gia."

Bác sĩ Trương nghĩ nghĩ, nói: "Gặp ác mộng bởi vì tiềm thức nhận được kích thích, kích thích có khả năng đến từ hiện trường phát hiện án – cũng chính là cái cầu thang cô lăn xuống, cũng có thể đến từ người nào đó hoặc chuyện nào đó."

Diệp Trăn Trăn cau mày, nhìn bác sĩ Trương hỏi: "Ý anh là, sau khi tôi về Diệp gia có khả năng gặp phải người vô tình kích thích tôi?"

"Cô nói là một trong các khả năng, đương nhiên, cũng có thể do hoàn cảnh thay đổi khiến cô thấy lo lắng." Anh ta dừng lại, nhìn Diệp Trăn Trăn, "Diệp gia của cô, có phải cô không tin tưởng? Trong hoàn cảnh không có cảm giác an toàn, tâm tình cô lên xuống là rất cao."

Diệp Trăn Trăn cúi đầu không nói, sau khi về Diệp gia quen biết ba người, cậu, thím Chu, còn có Vương Nhị Cẩu, là ai trong số bọn họ kích thích ký ức của mình? Ngày cô bắt đầu gặp ác mông, vừa đúng lúc cô ở phòng bếp nghe lén Chu Văn và thím Chu tranh cãi, hay là chính bởi vì việc này mới khiến cô ở Diệp gia không có cảm giác an toàn.

Cô vô thức cắn môi, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Bác sĩ Trương, anh mới nói có thể có người ôm tôi đi?"

Bác sĩ Trương gật đầu, Diệp Trăn Trăn cẩn thận nghĩ lại một chút, vừa rồi cảm thấy, không giống như ôm, mà giống như khiêng cô lên, thế nhưng... vì sao lại khiêng lên?

Cô thấy cần phải nghe ý kiến của cảnh sát Tả một chút.

"Hôm nay cứ đến đây đã, cuối tuần có thời gian cô lại tới nhé." Bác sĩ Trương đứng lên, vòng qua bàn làm việc để ngồi vào cái ghế lão bản của mình. Quý Triết Ngạn nói cảm ơn với anh ta rồi dẫn Diệp Trăn Trăn ra ngoài.

Ấn thang máy xuống, Quý Triết Ngạn nhìn thoáng người bên cạnh: "Buổi chiều em có tiết học không?"

Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Có ạ, hai tiết tiếng Anh." Thường xuyên xin phép nghỉ học, cô thật sự lo lắng liệu mình có đúng hạn tốt nghiệp được không. Hơn nữa tiếng Anh gì đó, cô không muốn để cập đến nó đâu.

"Vậy em về trường trước đi, sau khi ăn cơm thì ngủ một lát, nghỉ ngơi thật tốt."

Diệp Trăn Trăn vốn định hẹn anh ăn cơm, nhưng nghĩ tới bài tập tiếng Anh vẫn chưa làm xong, đành bỏ ý nghĩ này đi. Cô vẫn nên trở về ký túc xá trước... xem xem có bạn học nào có thể cho cô mượn bài tập để chép không.

Ở bãi đỗ xe mỗi người đi một hướng, Diệp Trăn Trăn ngồi trong xe về trường học, làm thế nào cũng không an tâm. Những hình ảnh không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, Diệp Trăn Trăn đành lấy điện thoại ra, gọi cho cảnh sát Tả.

Bởi vì đúng thời gian ăn cơm, Tả Dịch hẹn Diệp Trăn Trăn đến quán mỳ lần trước gặp mặt. Việc làm ăn của quán mỳ vẫn rất nhộn nhịp, lúc Diệp Trăn Trăn đi vào, Tả Dịch đã ngồi bên trong uống trà.

"Tôi giúp cô gọi hai bát mỳ thịt bò, không ngại chứ?" Tả Dịch nhìn cô vẫy tay, dáng vẻ tươi cười: "Chỗ này buổi trưa rất đông khách, tới muộn là không ăn được."

"Cảm ơn." Diệp Trăn Trăn ngồi xuống đối diện anh ta, mỳ thịt bỏ ở đây đúng là rất ngon, không bằng lúc nào hẹn bác sĩ Quý tới đây ăn thử.

Tả Dịch nhếch khóe miệng, đưa đũa cho Diệp Trăn Trăn: "Cô đã đi gặp bác sĩ tâm lý rồi?"

Diệp Trăn Trăn dừng tay, ở trong điện thoại cô chỉ nói có việc cần bàn với anh ta, cũng không nói đến việc đi gặp bác sĩ tâm lý, xem ra, cảnh sát bọn họ vẫn luôn giám sát.

Ôi, quả nhiên là đãi ngộ của người bị tình nghi.

"Tin tức của cảnh sát Tả thật nhanh." Trong giọng điệu của Diệp Trăn Trăn mang theo ý tứ châm chọc, Tả Dịch cũng không để ý, những lời này anh ta cố ý nói cho Diệp Trăn Trăn nghe.

"Chúng tôi không phải theo dõi các cô 24h, dù sao lực lượng cảnh sát cũng có giới hạn..." Động tác của nhân viên phục vụ ngắt lời anh ta, nhận bát mỳ tới trước mặt, mới tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, chú ý an toàn."

Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn anh ta một cái, nếu như mình không phải là hung thủ, như vậy hung thủ thật sự khi biết cô muốn thông qua thôi miên để khôi phục trí nhớ nhất định sẽ sốt ruột. Chẳng lẽ cảnh sát Tả quanh co lòng vòng để nói cho cô, người bị tình nghi đều đang bị theo dõi, bảo đảm sự an toàn của cô?

Kỳ thật trong giai đoạn này, cảnh sách chỉ cần đảm bảo người bị tình nghi không có cách nào lẩn trốn, cũng sẽ không giám sát 24h, thông tin về Diệp Trăn Trăn, là Tả Dịch đặc biệt hỏi thăm.

Hai người đều có tâm sự, cũng không ai nhắc lại cái này. Ăn xong trong chốc lát, Tả Dịch mở miệng nói: "Hôm nay cô tìm tôi có việc gì? Có phải nhớ ra cái gì rồi không?"

"Ừm." Diệp Trăn Trăn cầm bát lên hút mỳ rồi dùng khăn giấy lau khóe miệng, "Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, thế nhưng vẫn không thấy rõ mặt, à đúng rồi, hắn ta giống như khiêng tôi lên cầu thang."

"Khiêng cô lên?" Lông mày Tả Dịch nhíu lại, buông đũa xuống: "Một người thì không thể khiêng được, nếu như trí nhớ của cô đúng, như vậy hiện trường ít nhất còn có người thứ ba."

Người thứ ba? Lông mày Diệp Trăn Trăn cũng nhíu lại theo, cảnh sát Tả nói không sai, nếu như là khiêng, ít nhất cần hai người... Cậu và mợ.

Tả Dịch cũng nghĩ đến vợ chồng Diệp Khang Bình, nhưng vẫn còn điều anh ta chưa nghĩ ra: "Nếu như bọn chúng khiêng cô lên, chứng tỏ lúc ấy cô đã bị mất năng lực hành động, rất có thể mất đi ý thức. Nếu thế, vì sao bọn chúng còn muốn khiêng cô lên cầu thang, rồi đẩy cô xuống?" Hơn nữa, vì cái gì mà cô mất trí nhớ?

Diệp Trăn Trăn cau mày, vốn là muốn tìm cảnh sát Tả giúp cô phân tích vấn đề một chút, kết quả lại phân tích ra một đống vấn đề.

"Ăn trước đi, nguội rồi sẽ không ngon." Tả Dịch gắp một đũa bỏ vào miệng, động tác tiêu sái như ăn mỳ Ý. Diệp Trăn Trăn nhìn anh ta ăn ngon thế, cũng hơi cảm thấy muốn ăn, hết sức chuyên chú ăn mỳ thịt bò. Tả Dịch thấy thế cười cười, gọi ông chủ cho cô thêm thịt bò.

Ăn xong bữa trưa, tinh thần Diệp Trăn Trăn tốt hơn một chút, xem ra tục ngữ nói đúng, quả nhiên là dân dĩ thực vi tiên (*).

(*) Dân dĩ thực vi tiên (民以食为天): Con người lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu

Lần trước là Tả Dịch trả tiền, Diệp Trăn Trăn hơi ngại, mặc dù chỉ là hai bát mỳ, thế nhưng cô và Tả Dịch không tính là quen biết, hai lần đều để đối phương trả, cô luôn có cảm giác chiếm tiện nghi của anh ta. Thế là cô chủ động nói: "Cảnh sát Tả, lần này để tôi mời anh ăn đi."

Tả Dịch đem tiền lẻ ông chủ trả lại nhét vào trong ví, quay đầu nhìn cô một cái: "Nhân viên chính phủ không thể tùy tiện mời."

"Ầy..." Diệp Trăn Trăn nghẹn lời.

"Đi thôi, đứng đây chắn lối." Tả Dịch gõ gõ trán cô, cười cười đi ra ngoài. Diệp Trăn Trăn thở hổn hển ôm trán, trán của con gái không thể tùy tiện gõ đâu!

Diệp Trăn Trăn ngồi xe chú Ngô về trường, Tả Dịch đóng cửa xe lại, không lập tức khởi động xe. Anh mở cửa sổ, đốt một điếu thuốc.

Vụ án phát sinh đêm đó, lúc anh ta đến hiện trường, Diệp Khang Bình đúng là mặc một bộ âu phục màu đen, về phần Tần Không, ở bệnh viện nhìn thấy anh ta mặc áo khoác, mặc dù bây giờ xem ra Diệp Khang Bình là tình nghi lớn nhất, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Tần Không không hoàn toàn vô tội.

Anh ta hít một hơi khói, dập tắt điếu thuốc, gọi điện thoại cho Lý Tín Nhiên: "Tra xem đêm hôm Tần Không rời khỏi thành phố A mặc quần áo gì."

Đầu bên kia Lý Tín Nhiên sửng sốt một chút, yêu cầu này mặc dù hơi khó lý giải, nhưng Lão đại xưa nay không làm chuyện vô ích, cho nên anh ta vẫn thoải mái đồng ý.

Tả Dịch cúp điện thoại, khởi động xe, lái về cục cảnh sát.

Lúc Diệp Trăn Trăn về đến phòng ký túc xá, chỉ có một mình Bùi Thúy Thúy như những lần trước. cô nhìn hai cái giường trống, nhịn không được hỏi: "Hai người kia bình thường đều bận nhiều việc sao?" Bùi Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không quay đầu đáp: "À, hai người bọn họ thi nghiên cứu sinh, mỗi ngày không ở thư viện thì chính là ở phòng tự học." Cô ấy nói xong, mới ý thức tới... Cái đệt cô vậy mà cùng Diệp Trăn Trăn nói chuyện, đã nói mỗi người một ngả cơ mà!

Diệp Trăn Trăn hiển nhiên không cảm nhận được cảm xúc sục sôi của Bùi Thúy Thúy, còn như không có chuyện gì nói: "Đúng rồi, cậu với Hệ thảo ca ca thế nào?"

Bùi Thúy Thúy thật sự muốn dùng con chuột đập chết Diệp Trăn Trăn, có biết một mình cô ở rạp chiếu phim xem phim ma bi thảm cỡ nào không?

Diệp Trăn Trăn thấy cô ấy không nói lời nào, liền biết không thành công, thế là an ủi: "Không sao, đừng nản chí, còn nhiều thời gian, đưa bài tập của cậu cho tớ chép đi nào."

Bùi Thúy Thúy: "..."

Cô ấy cuối cùng không nhịn được đem con chuột trong tay đập Diệp Trăn Trăn.

Kết cục là, con chuột của Bùi Thúy Thúy bỏ mạng, Diệp Trăn Trăn ở trong phòng làm bài tập tiếng Anh như sách trời.

Thực sự... cuộc sống đại học vừa bình yên vừa tươi đẹp.