Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 94: Chạm Trán Tình Địch




Mọi chuyện diễn ra ở Italy nhanh chóng được lan truyền, những ông trùm trong hắc đạo bắt đầu truy lùng Vương Thanh, trả tất cả mọi giá chỉ để cô phục vụ họ và biết đâu được lại có được người phụ nữ xinh đẹp như thiên thần này để thỏa mãn dục vọng. Nhưng thứ mà họ không hề biết, cô chính là "Nữ vương hắc đạo" tàn bạo mà mọi người vẫn thường hoảng sợ mỗi khi nhắc đến tên.

Rời khỏi Italy để quay về thành phố S, Vương Thanh hiện tại còn đang nằm trên chiếc giường chìm đắm trong giấc ngủ yên sau khi bị ai đó hành hạ đến mức cô không thể xuống giường 2 ngày nay. Và dưới sự áp chế của ai đó, cô đành phải chấp nhận ở lại nhà người đó mỗi tuần 3 ngày. Thật ra Trịnh Thiên muốn cô chuyển đến ở với anh luôn sau khi trải qua nỗi sợ mất cô, nhưng cô không đồng ý vì cô vẫn còn người phải chăm sóc và cuối cùng cô và anh đã thảo thuận cô sẽ ngủ ở nhà anh 3 ngày một tuần.

- Các người thật vô lễ khi cản đường tôi.

- Hà tiểu thư, cô không được phép vào phòng thiếu gia nếu không chúng tôi sẽ bị trách tội.

Tiếng ồn ào bên ngoài vang vọng khắp hành lang phá hỏng giấc ngủ yên lành của Vương Thanh. Cô nhíu mày từ từ mở mắt, tiếng nói của dì Thủy cùng tiếng của một cô gái vẫn tiếp tục càng ngày càng lớn hơn và dường như đang hướng về phòng của Trịnh Thiên mà cô đang ngủ trong phòng anh. Gượng người dậy, cô với chiếc áo choàng ngủ đen của anh khoác vào người, ngay khi cô vừa cột xỏ 2 tay vào tay áo thì tiếng mở cửa cùng tiếng nói của cô gái kia.

- Tôi sẽ nói với anh Thiên rằng...

Cô gái đó không thể nói được hết câu khi nhìn thấy cô trong phòng và đang mặc áo choàng. Cô hơi quay đầu lại nhìn cô gái kia đang chôn chân ở cửa nhưng rồi cũng chẳng quan tâm mà cột dây áo lại. Dì Thủy thấy cô đã thức nghĩ rằng cô bị tiếng ồn làm thức mà nhanh chóng nhận tội.

- Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi đã cố ngăn cản cô ấy nhưng cô ấy nhất quyết muốn lên phòng thiếu gia nên...

- Không sao đâu, tôi đói nên mới dậy thôi. Không phải lỗi của dì, dì dọn thức ăn cho tôi được chứ???

Vương Thanh không giận dữ trái lại còn nói giúp cho dì Thủy tránh dì bị Trịnh Thiên phạt. Cô gái kia nghe dì Thủy gọi cô là thiếu phu nhân thì ghen tức quát lớn.

- Dì là người làm ở Trịnh gia, tại sao lại gọi một con tình nhân của anh Thiên là thiếu phu nhân chứ???

Cô ta sao chấp nhận được, chức thiếu phu nhân là thứ mà cô ta hằng mong ước bấy lâu sao lại để một người không quyền không thế như cô làm thiếu phu nhân. Cô ta chính là không thể chấp nhận. Vương Thanh hơi nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt mà hỏi.

- Cô là ai???

- Cô ấy là đại tiểu thư Hà gia - Hà Tịnh Xuyên, và cũng là em họ của thiếu gia.

Dì Thủy nhanh chóng giới thiệu với Vương Thanh về cô gái này. Cô nhìn cô gái tên là Hà Tịnh Xuyên trước mặt mà đánh giá từ trên xuống dưới. Hà Tịnh Xuyên trông cũng khá được đấy, ít ra thì gương mặt còn được 6 phần tự nhiên, không mấy bôi tro chát phấn nhưng mấy cô tiểu thư đanh đá cô thường gặp, thân hình cũng ổn chỉ có điều nhìn là biết ngực và mông của cô ta là giả, nói đúng hơn là bơm silicon vào để nâng ngực và mông để quyến rũ đàn ông. Hà Tịnh Xuyên không hài lòng với cách giới thiệu của dì Thủy nên kiêu ngạo nói.

- Dì nói thiếu rồi, tôi còn là vị hôn thê của anh Thiên.

"Anh Thiên" gọi thân thiết quá ha. Đó chính là suy nghĩ của Vương Thanh lúc này, nhưng mà khoan đã cô ta vừa nói mình là cái gì cơ. Vị hôn thê á??? Vậy miếng ngọc bội trong tay cô là cái gì đây??? Cô tính là cái gì đây??? Cô cười thành tiếng khiến cô gái kia tức tối nói lớn.

- Cô cười cái gì chứ???

- Dì đi làm việc của mình đi.

Vương Thanh bỏ qua câu nói của Hà Tịnh Xuyên mà nói với dì Thủy. Dì Thủy nghe vậy thì cúi mình lui ra ngoài. Lúc này chỉ còn lại cô và Hà Tịnh Xuyên trong phòng, cô gái kia vẫn ngửa mặt tự mãn, cô chỉ cười cười rồi đến ngồi trên sofa mà nói.

- Cô nói cô là vị hôn thê của Thiên???

- Tôi không cho phép cô gọi tên của anh Thiên._Cô ta tức tối khi nghe cô gọi tên anh.

- Cô có gì để chứng minh không???_Vẫn không quan tâm lời nói của cô ta, cô nói tiếp.

- Tôi cần gì phải chứng minh cho loại gái "ngành" như cô.

Vương Thanh nheo mắt nguy hiểm nhìn Hà Tịnh Xuyên khiến cô ta rùng mình. Cô ta dám gọi cô là "gái ngành", vậy thì để xem cô làm sao trừng trị cô ta. Cô rót cho mình một ly nước nhàn nhã uống rồi nói với giọng lạnh băng không độ.

- Thiên từng cho tôi xem một miếng ngọc bội. Anh ấy nói rằng chỉ có người giữ miếng ngọc còn lại thì chính là vị hôn thê của anh ấy.

- Không có miếng ngọc nào cả._Cô ta phản bác ngay lập tức.

- Nhưng Thiên từng nói với tôi rằng, anh ấy sẽ hủy hôn ước đó để cưới tôi. Cô nghĩ sao Hà tiểu thư???

Câu nói cuối cùng cô thì thầm vào bên tai Hà Tịnh Xuyên khiến cô ả tức giận không nguôi, tay cô cầm ly nước đảo nhẹ khiến nước trong ly xoáy theo động tác của cô. Cô ta tức giận toan tính nắm lấy tóc cô thì cô nhẹ nhàng gạt tay cô ả mà bẻ ngược về phía sau bị khóa chặt còn bị đau. Cô ta tức không chịu được mà la hét.

- Đau...Mau thả tôi ra nếu không tôi nhất định sẽ đánh chết cô, đánh chết con hồ ly tinh nhà cô.

- Cô muốn dùng vũ lực cũng được, nhưng cô không đánh lại nổi tôi đâu. Cũng may hôm nay tôi không được khỏe nếu không thì cô không chỉ bị như vầy đâu. Cô biết đấy...vì làm chuyện mà khi nam nữ ở một mình với nhau ấy.

Vương Thanh ghé vào tai Hà Tịnh Xuyên mà nói khiến cô ta càng tức điên mà nhất là khi cô nói anh và cô làm "chuyện ấy" thì cô ta càng muốn giết cô hơn. Cô nói xong thì đẩy nhẹ cô ả một cái khiến ả ngã lăn ra đất. Cô ta định đứng lên để bóp chết cô nhưng lại nhìn thấy bóng dáng quyến rũ của ai đó thì đôi mắt liền ngập nước ủy khuất nói.

- Em xin lỗi...chị đừng đánh em nữa...em sẽ không bám theo anh Thiên đâu...hix hix.

Thấy Hà Tịnh Xuyên đột nhiên thay đổi thái độ như vậy thì cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Cô ta đột ngột xin lỗi cô, tạo ra bộ dáng đáng thương hại như vậy không phải cho cô coi mà là cho người đang đứng sau lưng cô xem - Trịnh Thiên. Cô ngán ngẩm khi thấy cảnh này nên bỏ qua cô ta đang ủy khuất dưới đất mà ngồi xuống sofa lần nữa chờ xem cô ta tính làm gì tiếp. Theo như dự tính của Hà Tịnh Xuyên thì anh sẽ cô ta dậy mà dỗ dành cô ta, rồi tức giận la mắng cô rồi đuổi cô ra khỏi Trịnh viên. Nhưng hành động của anh khiến cô ta vô cùng bất ngờ, anh không hề quan tâm cô ta đang ngồi lạnh cóng dưới đất mà trực tiếp đến cạnh Vương Thanh mà dịu dàng quan tâm cô.

- Sao em dậy sớm vậy??? Không phải hôm qua mệt lắm sao???

- Đang ngủ nhưng đói bụng. Muốn dậy kiếm chút gì đó để ăn nhưng lại bị cái vị hôn thê kiêm em họ của anh làm phiền nãy giờ. Đã kịp ăn gì đâu.

Hà Tịnh Xuyên vì không ngồi dưới đất lạnh nên đã tự mình đứng dậy. Trịnh Thiên nghe cô nói vậy thì anh liếc nhìn sang Hà Tịnh Xuyên khiến cô ta lạnh run người vì sợ sệt. Anh lạnh nhạt hỏi.

- Sao em lại đến đây???

- Bác gái nói ngày mai sẽ về thành phố S nên muốn em lên đây trước để báo tin cho anh biết._Cô ta run rẩy nói.

- Gọi điện báo là được. Không cần phiền toái như vậy.

Trịnh Thiên vẫn dùng thái độ lạnh nhạt mà nói với Hà Tịnh Xuyên. Khi anh quay sang nhìn Vương Thanh thì thấy đôi mày cô nhíu lại, tay thì đang xoa thái dương như đang khó chịu thì ân cần lo lắng nói.

- Em sao vậy??? Bệnh hả??? Có cần gọi bác sĩ không???

- Không sao, chỉ đau đầu một chút thôi. Có lẽ em ngủ không đủ giấc nên mới như vậy thôi. Không cần phiền hà như vậy đâu.

Vương Thanh cố nở một nụ cười để trấn an anh nhưng sự thực thì đầu cô đang đau như búa bổ. Dạo gần đây cô rất hay đau đầu, ban đầu chỉ là những đợt đau nhẹ cô có thể chịu được. Nhưng dần dần cơn đau càng lúc càng đau hơn khiến cô đau đớn. Cô đã nhờ Tiểu Linh khám cho mình và uống thuốc nhưng cơn đau vẫn không dứt mà cô cũng chẳng biết lý do tại sao??? Anh nhìn cô đau như vậy thì đau xót trong lòng, ngồi xích lại gần cô hơn để đầu cô tựa vào vai anh mà nhẹ nhàng nói.

- Vậy em ăn chút gì đó rồi hãy ngủ.

Cô không nói gì chỉ ừm một tiếng. Hà Tịnh Xuyên nhìn một màn thâm tình vừa rồi thì hết sức ngỡ ngàng. Cô ta không dám tin vào mắt mình là "anh Thiên" của cô ta lại có thể dịu dàng đến như vậy mà trong trí nhớ của cô ta thì anh phải là một người lạnh lùng mới đứng. Không kiềm chế được cô ta liền mở miệng nói.

- Anh...Cô ta...

Cô ả chưa kịp nói gì thì bị ánh mắt cảnh cáo của anh làm cho ngưng lại. Một tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh nói.

- Cám ơn em đã đến đây báo tin, anh sẽ cho người sắp xếp phòng nghỉ cho em. Ngày mai hãy về.

Nói xong, anh bế cô lên đưa cô về phía giường để mặc cô ta dậm chân tức giận mà ra khỏi phòng. Cô ta vừa đi miệng vừa cắn móng tay cái của mình mà thầm toan tính trong đầu. Cô ta không thể để mọi chuyện như thế được, cô ta không muốn mất đi vị trí mà cô ta hằng mong ước trong Trịnh gia, càng không muốn mất đi anh người mà cô ta yêu từ nhỏ. Cô ta muốn cô biến mất, như vậy thì mọi việc sẽ dễ dàng cho cô ta hơn.

Nghĩ vậy, đôi mắt Hà Tịnh Xuyên liền trở nên ác độc. Cô ta đã lên kế hoạch để cô không thể nào quay trở về căn nhà này. Và muốn được như thế cô ta cần sự trợ giúp của một người mà anh không thể chống lại. Người đó là...