Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 72: Kịch Đuổi Khách




Ngày 25/12, tặng các bạn thêm một chương nữa nèk.

—————————————

- Đồ ngốc.

Vương Thanh thầm mắng người chụp hình lén mình rồi để trong laptop mà không hề mang theo này. Anh chàng này thật ngốc đến nỗi nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật này nên mới lơ là như vậy. Xem hình xong cô tắt máy rồi bước ra ngoài. Cô trở về phòng mình như chưa từng bước vào căn phòng kia, rồi nằm trên giường cô ngủ một giấc đến chiều.

Đến chiều, Vương Thanh từ từ thức dậy nhưng cô không hề tự mình thức mà do tiếng ồn dưới phòng khách khiến cô không tài nào ngủ nổi. Cô xuống giường đứng trước cửa phòng mình rồi gọi.

- Ông Nhiên...

Không lâu sau đó thì ông Nhiên đến đứng cung kính trước mặt cô mà nói.

- Tiểu thư có gì căn dặn???

- Sao dưới lầu ồn ào vậy???_Vương Thanh hỏi.

- Dạ!!! Là..._Ông Nhiên ấp úng.

- Có chuyện gì???_Thấy thái độ của ông Nhiên như vậy thì cô có chút khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

- Là Khương tổng đến, nói nhất định muốn gặp người không thì cậu ấy sẽ không về.

Nghe ông Nhiên nói đến Khương Ngạn Tần thì Vương Thanh ánh mắt chán ghét tột cùng, nhưng làm sao anh ta biết cô ở đây mà tới. Khả năng anh ta cho người điều tra là không cao, bình thường các thông tin về nơi cô ở rất ít người biết tới, nhất là khi cô ở một mình cô không muốn ai tới quấy rầy. Vậy thì khả năng có người cho anh ta biết là rất cao nhưng rốt cuộc là ai thì mới được. Chưa nghĩ được gì thì cô là nghe thấy tiếng vọng từ dưới lên.

- Các người còn không mau gọi chủ nhân của các người xuống đây. Ta không có nhiều thời gian, ta chỉ cần chứng thực một chút rồi về ngay.

Vương Thanh nghe anh ta nói chỉ muốn chứng thực vậy thì có nghĩa là anh ta không tin những gì người kia cung cấp. Nếu vậy thì dễ giải quyết hơn rồi. Cô nhếch môi rồi quay sang nói với ông Nhiên.

- Ông gọi Tiêu Như và Từ Minh đến đây.

Ông Nhiên cúi đầu rồi xoay người làm theo lệnh của Vương Thanh. Không lâu sau đó thì Tiêu Như, Từ Minh và ông Nhiên đến cả 3 cung kính trước cô. Rồi cô chỉ kêu họ lại gần nói nhỏ gì đó với họ. 3 người nghe xong thì mỉm cười, chắc sẽ thú vị lắm đây.

Khương Ngạn Tần sắp hết kiên nhẫn nên bắt đầu bực bọc giận dữ nói.

- Chủ nhân của các người là heo sao mà ngủ nhiều như vậy??? Còn không lên kêu cô ta dậy.

- Anh nói ai là heo vậy???

Một giọng nữ vang lên nhưng đó không phải là giọng của người mà Khương Ngạn Tần anh ta muốn nghe thấy. Nhìn lên cầu thang là một dáng người nữ với gương mặt đẹp mĩ miều cùng với thân hình quyến rũ khiến anh ta có chút sững người nhưng nếu so với vẻ đẹp của Vương Thanh thì cô gái này trông có vẻ trưởng thành hơn. Mấy tên vệ sĩ nghe thấy Tiêu Như nói vậy thì không hiểu nhìn nhau. Không phải chủ nhân nơi này là Vương Thanh hay sao??? Sao bây giờ lại đổi thành cô gái mới đến này??? Ông Nhiên đứng cạnh Tiêu Như nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đám vệ sĩ thì hơi hắng giọng nói.

- Các người không thấy tiểu thư sao??? Còn không mau chào tiểu thư.

Đám vệ sĩ nghe vậy thì gần như hiểu ra được điều gì nên cũng nhanh chóng cúi người chào hỏi.

- Chào tiểu thư.

Tiêu Như mới đầu hơi hoang mang nhưng sau đó thích ứng rất nhanh mà bước xuống trước mặt Khương Ngạn Tần mà nói.

- Không biết Khương tổng đến đây nhất định muốn gặp tôi là vì lý do gì???

Khương Ngạn Tần hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Như. Anh ta nhận được tin rằng Vương Thanh đang ở ngôi biệt thự này nhưng không mấy tin cho lắm nên mới đến xem thế nào. Nhưng đến khi nhìn thấy Tiêu Như xuất hiện thì anh ta lại nghi ngờ chủ của nơi này không phải là Tiêu Như. Anh ta nghi hoặc hỏi.

- Cô là chủ ở đây??!

- Nếu không thì anh nghĩ ai là chủ??? Anh đến nhà tôi hò hét, phá hỏng giấc ngủ của tôi chỉ vì muốn gặp tôi. Bây giờ anh lại hỏi tôi như vậy??? Không biết Khương tổng có thấy như vậy là hơi thất lễ không???

Khương Ngạn Tần nghe vậy thì hơi lúng túng. Tiêu Như nói đúng, đám vệ sĩ cũng như lão quản gia kia gọi Tiêu Như là "tiểu thư", vậy thì có nghĩa cô ta chính là chủ của biệt thự này, vậy mà anh ta lại hỏi một câu quá thất lễ như vậy thật không đúng. Vương Thanh nhìn anh ta hoang mang như vậy thì hừ một tiếng, xem ra anh chỉ được cái ra vẻ thôi chứ chẳng có gì cả nhưng cứ chờ xem đi kịch hay còn đó mà.

Đang lúng túng không biết làm gì thì đột nhiên trên lầu lại vang lên một tiếng khác, lần này là của đàn ông.

- Như Nhi, có chuyện gì vậy???

Từ Minh từ trên lầu đi xuống, lần này khiến Khương Ngạn Tần ngạc nhiên hơn. Không ngờ ở đây không chỉ có 1 chủ nhân mà là có những 2 chủ. Ông Nhiên thấy Từ Minh thì cúi đầu nói, đám vệ sĩ thấy vậy thì cúi theo.

- Chào thiếu gia.

- Như Nhi, sao em có vẻ tức giận vậy???

Từ Minh có lẽ nên đổi nghề thì hơn. Không ngờ Từ Minh lại diễn đạt như vậy khiến cho Khương Ngạn Tần không bắt kịp được nhịp độ chuyện gì đang xảy ra. Từ Minh ôm Tiêu Như vào trong lòng, Tiêu Như thấy vậy thì liền nũng nịu nói.

- Ông xã, anh xem vị khách này nè. Anh ta nói em không phải chủ ở đây??? Anh xem có phải tại em không giống bà chủ hay không???

Nghe Tiêu Như nói vậy thì Khương Ngạn Tần toát hết mồ hôi. Người đàn ông vừa mới xuất hiện này trông rất anh dũng nếu thực sự bị Từ Minh đánh thì anh ta không có đường thoát. Hơn nữa anh ta lại là người sai trước nên chắc chắn không thể biện minh được gì. Từ Minh nhìn Tiêu Như nũng nịu với mình như vậy thì không nhịn được muốn chọc Tiêu Như. Từ Minh cúi xuống hôn môi Tiêu Như khiến cả phòng lẫn Vương Thanh đang đứng trên lầu nhìn hoảng hồn. Vương Thanh ngạc nhiên xông lại mỉm cười, Từ Minh này không cần diễn đến mức đó chứ. Từ Minh hôn xong thì nhẹ nhàng dỗ Tiêu Như mà nói.

- Bà xã đừng giận. Để anh giúp em trừng phạt hắn ta nhé!!!

Hơi xấu hổ nhưng đã đến bước này thì không còn đường lui, Tiêu Như chỉ còn biết đỏ mặt mà gật đầu. Thấy vậy, Từ Minh liền đổi khuôn mặt nhìn Khương Ngạn Tần lạnh lùng nói.

- Khương tổng, nói bà xã của tôi không phải là chủ ở đây có nghĩa là muốn tuyên chiến với tôi phải không???

- Không...Không...Hiểu lầm...là hiểu lầm...Tôi chỉ muốn đến tìm người nhưng hình như tôi đi lộn chỗ rồi. Thật thất lễ nếu vậy tôi xin phép rời khỏi đây. Không làm phiền 2 người nữa. Xin phép

- Khương tổng, nơi này muốn đến thì đến muốn đi thì đi không phép tắc như vậy sao???

Khương Ngạn Tần vừa mới xoay người thì Từ Minh nói. Ngay lập tức vệ sĩ hiểu được liền đưa tay lên chặn đường anh ta. Từ Minh buông Tiêu Như ra rồi đến gần Khương Ngạn Tần nắm lấy bả vai anh ta hơi siết một chút, giọng cảnh cáo nói.

- Lần sau đừng tùy tiện vào nhà người khác rồi lớn giọng như vậy. Nếu không thì anh sẽ hiểu được thế nào là ếch chết tại mồm.

Nói xong thì đẩy Khương Ngạn Tần làm anh ta suýt ngã, nhưng anh ta nhanh chóng đứng thẳng người mà bước chân đi hơi kì lạ, đảo qua đảo lại loạng choạng đi ra cửa. Đợi đến khi xe anh ta rời đi thì Vương Thanh mới đứng ở trên lầu mà vỗ tay tán thưởng, sau đó thì giọng đùa giỡn nói.

- Tôi thấy 2 người nên đổi nghề diễn viên được rồi đấy.

- Vương chủ, còn không phải do người kêu chúng tôi ra lệnh sao???_Tiêu Như ai oán nói.

- Ta chỉ nói 2 người đóng giả làm phu thê để đuổi khéo anh ta đi thôi chứ có nói 2 phải dọa anh ta sợ như vậy đâu._Vương Thanh vừa đi xuống cầu thang vừa nói.

- Tôi thấy anh ta bị dạo sợ như vậy lần sau sẽ không dám đến đây nữa đâu.

Ông Nhiên nói đỡ cho Từ Minh và Tiêu Như, tiện thể ông bưng ly trà cho Vương Thanh. Cô vươn tay nhận ly trà từ ông rồi gật gù, tiếp đó là nhâm nhi ly trà. Cuối cùng là cô hỏi vào một vấn đề mà khiến 2 người kia đứng sững.

- Ừm...nhưng mà...ta thắc mắc một chuyện...nụ hôn đó...rốt cuộc là 2 người có chuyện giấu sau lưng ta đây.

Vương Thanh nhâm nhi ly trà nói ra từng chữ, đặt ly trà xuống rồi đưa tay vuốt cánh môi mình, lông mày hơi nhếch. 2 người kia nghe thấy thì hơi khựng người lại, ông Nhiên cùng đám vệ sĩ có mặt ở đó thì cố nhịn cười. Tiểu thư hỏi vậy chỉ để chọc ghẹo 2 người thôi, chứ quan hệ như thế nào thì ai cũng biết rồi có điều họ làm như không biết thôi. Từ Minh và Tiêu Như như chết chân khi nghe thấy câu hỏi của cô. Từ Minh ngượng ngùng gãi đầu, còn Tiêu Như thì đỏ mặt cúi đầu. Cả 2 ngập ngừng một lát thì đột nhiên nắm tay nhau đưa lên cao mà nói.

- Chúng tôi đang yêu nhau.

2 người nhắm tịt mắt mà nói, chờ phản ứng tức giận của Vương Thanh. Nhưng lại không hề có tiếng động nào, 2 người từ từ mở một mắt ra mà nhìn đối diện. Thấy cô không có phản ứng thì họ hơi lo lắng. Nhưng ông Nhiên đứng sau cô đang cố nhịn cười nhưng nhịn không được mà cười càng lúc càng lớn, cả đám vệ sĩ cũng vậy. Thế là cả căn phòng tràn ngập tiếng cười khiến 2 người kia ngượng đến chín người, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Vương Thanh chào thua, tay vuốt mi tâm mà nói.

- Ta chỉ hỏi thôi, 2 người có cần phải nói to như thế không??? Giống như muốn tuyên bố với cả thế giới 2 người yêu nhau không bằng.

Vương Thanh nói vậy Từ Minh và Tiêu Như càng muốn độn thổ hơn. Thật xấu hổ muốn chết mà, vậy mà còn nói to nữa. Ông Nhiên cố nín cười một chút mà nói.

- Thật ra chúng tôi đều biết 2 người yêu nhau rồi, chỉ là chúng tôi làm như không biết để 2 người tự nhiên thôi. Tiểu thư hỏi vậy chỉ muốn 2 người công khai không cần giấu diếm. Nhưng không ngờ 2 người làm chúng tôi bất ngờ như vậy.

Ông Nhiên nói xong thì tiếng cười lại rộn ràng hơn. Vương Thanh ngồi nghiêm túc cũng không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu. Sau đó thở dài rồi đứng lên nói.

- Thôi, mọi chuyện coi như đã giải quyết xong rồi, ta lên phòng nghỉ ngơi. Không phiền 2 ngươi công bố thiên hạ.

- Vương chủ...

Từ Minh và Tiêu như nghe Vương Thanh trêu ghẹo thì ai oán gọi. Vương Thanh mặc kệ bước lên cầu thang. Cô bước vào phòng mình, đóng cửa lại rồi đứng dựa lưng vào cửa. Gương mặt vui cười lúc này biến mất thay vào đó là một gương mặt u buồn. Lúc nãy khi cô nhìn thấy 2 người kia tuyên bố mình yêu nhau, trong lòng cô chợt nhói. Giá mà cô có thể như họ, tự do yêu đương không phải lo sợ thì tốt biết mấy.