Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 65: Bảo Vệ Biệt Thự Này




3 ngày kế tiếp, đối với mọi người cũng khá bình thường. Vương Thanh vẫn ngày ngày đến công ty xử lý công việc, Trịnh Thiên từ sau khi bị nhắc nhở không nên quá phận thì cũng không dám nói gì nhiều nữa nhưng anh vẫn âm thầm đi theo sau cô. Khương Ngạn Tần cũng rất kiên trì mà thường xuyên chờ cô ở công ty nhưng kết quả vẫn là bị Trịnh Thiên ngăn cản. Nhưng có một điều đáng nói ở đây hơn là cô vẫn nhận được những bưu phẩm vô danh đó. Bên trong vẫn là những tấm ảnh chụp, cùng địa chỉ và lời nhắn kêu cô đi một mình đến đó. Cô đương nhiên phải đến đó nhưng cần phải có một kế hoạch phòng bị. Cô nghĩ người gửi thư cho cô còn có một âm mưu khác mà mục tiêu nhắm đến là ngôi biệt thự cô đang ở. Bằng chứng là những tấm ảnh chụp toàn biệt thự khiến cô nghi ngờ không thôi. Cô luôn thắc mắc rằng ngôi biệt thự có điều gì mà khiến hắn lại bận tâm đến như vậy??? Cô cũng cố tìm hiểu về nó cũng gặng hỏi ông Nhiên nhưng lại chẳng có đáp án.

3 ngày sau, quả đúng như Vương Thanh tính toán. Từ Minh và Tiêu Như đã bay qua Mỹ. Cặp song sinh họ Uông và Tử Thần Song Sinh cũng đã có mặt tại biệt thự. Lúc này đây cô đang ngồi trong thư phòng sau chiếc bàn làm việc, những người khác thì đứng trước mặt cô, Trịnh Thiên thì đã bị cô sai làm việc khác nên hiện tại không có mặt. Cô ngồi đó từ tốn cầm phong thư mới gửi ngày hôm nay cho cô đưa cho 6 người họ, phong thư vẫn chưa được mở nhưng cô tin chắc những thứ ở trong vẫn chỉ là ảnh chụp và lời nhắn. Tiêu Như đến nhận phong thư trên tay cô rồi mở ra, sau đó bắt đầu truyền cho mọi người cùng xem. Xem xong thì họ khác ngạc nhiên, cô ngồi đó quan sát họ rồi nhàn nhã nói.

- Các người thấy thế nào???

- Vương chủ, người tuyệt đối không nên một mình đến.

Từ Minh nhanh chóng lên tiếng ngăn cản nhưng Vương Thanh lại không chú đến Từ Minh. Mà cô lại chú ý đến Song Sinh Tử Thần, cô nhìn họ mà hỏi.

- 2 ngươi không có ấn tượng gì về địa chỉ này sao???

Song Sinh Tử Thần nhìn nhau rồi cầm tờ nhắn đó mà đọc một lần nữa. Đôi mắt họ đảo qua đảo lại nhưng đang lục lại trong kí ức nhưng không nhớ ra được gì. Một người đành bước lên mà nói.

- Vương chủ, chúng tôi thực sự không biết. Tuy rằng chúng tôi từng là thuộc hạ cho Yến Tử bang chủ nhưng chưa từng đến nơi như thế này.

Người nói là người anh tên Hứa An Huy, anh ta cùng đứa em song sinh của mình có thể nói là giống nhau như đúc nhưng đôi mắt vẫn có phần khác. Đôi mắt của Hứa An Huy có chút trưởng thành hơn còn Hứa An Hải thì hơi trẻ con một chút. Cái hôm cô cùng thuộc hạ của mình đột ngột đến nơi ở của 2 anh em hắn còn nói là muốn bọn họ quy hàng khiến bọn họ một phen bể bụng. Nhưng Vương Thanh vẫn giữ nguyên ý định còn thách thức bọn họ, nếu thuộc hạ của cô có thể đánh bại họ thì họ phải phục tùng cô vô điều kiện. Và kết quả là họ thua bởi tay chị em họ Uông. Họ đành phải phục tùng cô nhưng họ lại có mục đích khác đó là chinh phục 2 chị em người đã đánh bại họ. Đi theo cô được 3 năm họ mới biết, hóa ra 2 chị em họ Uông được cô huấn luyện nên mới có khả năng hơn hẳn bọn họ. Họ cũng biết được khả năng chiến đấu của cô còn mạnh hơn gấp mấy lần 2 chị em, nếu như ngày đó cô ra tay vậy thì chắc họ còn thua thê thảm hơn. Nhưng cái họ nể phục nhất vẫn là cách đối nhân xử thế của cô với thuộc hạ khiến họ nể phục và họ quyết định thề trung thành tuyệt đối với cô chứ không còn vì 2 chị em họ Uông.

Quay trở lại hiện tại, Vương Thanh sau khi nghe Hứa An Huy nói xong cô không khỏi nhíu mày. Liệu có đúng là hắn không hay là một kẻ khác. Tiêu Như đứng cạnh thấy cô trầm ngâm thì lên tiếng hỏi.

- Vương chủ không biết người có ý định gì???

- Ta định sẽ đến đó một chuyến.

- Vương chủ, người tuyệt đối không được đến đó một mình._Từ Minh phản bác ngay lập tức.

- Ta đâu có nói là ta sẽ đến một mình._Vương Thanh lập tức đáp lời.

- Vậy người định..._Từ Minh nghi hoặc nói.

- Ta nói ta sẽ đến đó, nhưng Song Sinh Tử Thần sẽ đi theo ta, trợ giúp cho ta lúc cần thiết.

Tử Thần Song Sinh gật đầu nhận lệnh. Lần này cả Từ Minh và Tiêu Như đều ngạc nhiên. Bởi vì bình thường Vương Thanh chỉ đưa 2 người họ đi theo, nhưng lần này cô không làm vậy. Trái lại còn mang 2 người mới gia nhập nữa. Từ Minh có chút bất mãn lên tiếng.

- Vương chủ, đem 2 người họ theo liệu có ổn không??? Ý tôi là...người và họ chưa từng tác chiến với nhau thì làm sao người có thể hành động tốt được.

Từ Minh đang nói thì nhận được ánh mắt tức giận của 2 anh em họ Hứa, nhưng dù vậy Từ Minh anh vẫn mặc kệ nói tiếp. Vương Thanh vẫn tâm tư bình thản, cô biết trước Từ Minh cũng sẽ nói như vậy. Nhưng cô tin tưởng rằng quyết định của bản thân mình là đúng. Cô ngồi dựa lưng vào ghế mà mở miệng nói đều đều.

- Ngươi yên tâm, ta tin tưởng 2 người họ có đủ khả năng có thể giúp ta. Hơn nữa ta để 2 cánh tay đắc lực của ta ở lại là có nguyên nhân. Ta muốn 2 người cùng chị em họ Uông thay ta bảo vệ nơi này.

Lần này thì tất cả mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau. Chỉ vì muốn bảo vệ ngôi biệt thự này mà Vương chủ lại để 2 người đắc lực nhất bên mình. Trong chuyện này có kế hoạch gì không hay là họ nghe lộn. Vương Thanh nhìn phản ứng của những người trước thì không khỏi thở dài. Sao cô lại dạy ra những thuộc hạ ngốc đến vậy??? Ngay cả ẩn ý của cô trong lời nói họ cũng không đoán được. Cô vuốt vuốt mi tâm bày ra biểu cảm khổ sở rồi nói.

- Ta nghi ngờ bọn  chúng chỉ muốn dụ ta rời đi. Điều mà bọn chúng nhắm đến chính là ngôi nhà này.

- Nhưng ngôi nhà này có gì mà chúng lại nhắm đến???_Uông Tố Tố thắc mắc hỏi.

- Ta cũng không biết. Ta đã nghĩ có phải bọn chúng muốn tìm thứ gì đó từ ngôi nhà này hay không nên đã lục tìm khắp nơi. Cũng đã hỏi qua ông Nhiên nhưng có không kết quả. Dù vậy ta cũng không để bọn chúng đắc ý, 4 người các ngươi nhất định phải bảo vệ nơi này thật tốt. Không được để chúng lộng hành.

- Rõ.

Tất cả đồng thanh đáp nhưng ngay lập tức Vương Thanh đưa ngón tay lên môi ám chỉ im lặng. Tiếp đó là tiếng gõ cửa cùng tiếng nói.

- Tiểu thư, tôi có thể vào trong không???

Từ Minh nghe thấy tiếng của người lạ định ra tay nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Vương Thanh cùng cái lắc đầu của cô ám chỉ không được manh động. Cô nhìn Từ Minh xong thì nói nhỏ đủ cho mọi người trong phòng nghe.

- Tối nay hành động, không được tiết lộ.

Vương Thanh nhìn bọn họ gật đầu đồng ý thì mới nói ra phía cửa.

- Vào đi.

Trịnh Thiên nghe thấy tiếng của Vương Thanh thì mới nắm chốt cửa mà vặn mở, anh vừa bước vào. Nhìn thấy trong phòng có nhiều người khiến anh có chút giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh. Nhưng những người có mặt trong phòng khi thấy gương mặt lạ lẫm này thì có chút ngờ vực, Từ Minh lên tiếng hỏi.

- Anh là ai??? Tại sao lại có thể vào trong căn phòng này???

- Anh ta là Tư Hoàng, là vệ sĩ riêng của ta.

Người trả lời câu hỏi của Từ Minh không phải là Trịnh Thiên đang giả dạng là Tư Hoàng mà là Vương Thanh. Nghe thấy cô nói như vậy thì đôi mày của Từ Minh liền cau lại. Từ lúc nào mà Vương chủ lại cần vệ sĩ riêng chứ. Trịnh Thiên mặc kệ ánh mắt khó hiểu của những người kia mà nhanh chóng bước đến trước mặt của cô mà nói.

- Tiểu thư, mọi việc người giao đã xong. Người còn cần gì không???

- Không cần đâu. Anh vất vả rồi. Hôm nay là ngày nghỉ anh có thể nghỉ ngơi một chút.

Vương Thanh kiên nhẫn nói chuyện với Trịnh Thiên. Từ Minh và Tiêu Như khó hiểu nhìn cô nói chuyện với tên lạ hoắc này. Nhưng mà cái Tiêu Như để ý nhất không phải là cách nói chuyện của cô với người đàn ông tên Tư Hoàng này, mà là ánh mắt của cô rất khác so với thường ngày. Nói với anh được một vài câu thì cô liền quay sang nhìn 6 người kia mà nói.

- Nếu không còn gì nữa thì lui xuống đi.

Bọn họ hiểu ý của Vương Thanh liền cúi đầu chào rồi đi ra ngoài, để lại cô và anh trong thư phòng. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Như vẫn nhìn vào phía trong phòng thì thấy cô vẫn ngồi trên ghế mà nói chuyện với Tư Hoàng. Nhưng giọng điệu khác hẳn lúc nói chuyện với bọn họ. Con ngươi Tiêu Như đột nhiên mở to khi thấy Vương Thanh mỉm cười nhìn Tư Hoàng, không phải một nụ cười lạnh hay chế giễu mà là một nụ cười dịu dàng hiếm có. Rốt cuộc, Tư Hoàng là người như thế nào mà lại khiến Vương chủ dịu dàng đến vậy. Tiêu Như nhìn một lúc xong thì rời đi.

Sau khi nói chuyện một lúc với Trịnh Thiên, cô quyết định ra vườn hoa ngồi. Cô cũng nói với anh là hôm nay cô không muốn ra ngoài chỉ muốn ngồi trong vườn nên anh cũng không cần phải theo cô. Cô ngồi trên chiếc xích đu mà đưa đẩy nhẹ nhàng. Đôi mắt long lanh nhìn về phía cây quỳnh. Ngắm nhìn một lúc thì cô từ từ nhắm mắt và hiện lên trong đầu cô một hình ảnh. Đó là hình ảnh lúc cô cùng ba mẹ và đứa em mới sinh Tiểu Chính đang chuẩn bị chụp hình. Lúc đó cô thật sự hạnh phúc. Không thể ngờ được rằng cô lại nhớ đến kí ức đẹp đẽ như vậy vào lúc này.