Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 21: Chơi Đùa




Vừa dứt lời, biểu hiện trên gương mặt của Vương Thanh không phải hoảng sợ cũng không phải tuyệt vọng mà là nụ cười đắc thắng. Bọn chúng nhìn mà không hiểu, cô đang trong tình cảnh xấu đến nỗi không có đường lui này vậy mà vẫn còn có thể cười được sao???

Bọn chúng đang trong mớ suy nghĩ thì đột nhiên Vương Thanh không còn đứng tại chỗ cũ nữa. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã đứng trước mặt tên đang cầm súng đứng đối diện cô. Khi bọn chúng phát giác ra thì cô một cước đá văng khẩu súng của tên đối diện lên không. Bọn chúng nhanh chóng bắn súng, cô lại mượn vai tên vừa bị cô đá văng súng nhảy lên lộn vòng ra sau hắn lấy hắn làm bia đỡ đạn. Nhưng đạn bắn ra lại không phải là những viên đạn đồng mà lại là những mũi kim tẩm thuốc mê. 

Không ngoài dự đoán của Vương Thanh, tên cầm đầu biến thái kia chỉ muốn bắt cô bù đắp cho hắn chứ không muốn giết cô, nên hắn mới chuẩn bị những khẩu súng tẩm thuốc mê cực mạnh đến vậy, chỉ cần dính phải dù chỉ một chút cũng đã đủ để người khác bất tỉnh ngay lập tức. Tên bị bắn trúng là một điển hình, hắn vừa trúng phải thì liền liền ngã quỵ xuống. 

Cùng lúc đó, khẩu súng Vương Thanh vừa đá văng lên kia cũng rơi xuống vừa tầm tay của cô. Cô với tay cầm khẩu súng, tên bị trúng kim đầu gối vừa chạm đất thì hiện ra hình ảnh cô cầm súng trong tư thế nhắm bắn. Không chần chừ cô liền bắn vài phát, những phát súng cô bắn ra đều chuẩn xác bắn trúng đối thủ, một vài tên đã ngã quỵ. Cô cầm súng hết bắn bên trái lại bắn bên phải, không biết ở đâu xuất hiện càng ngày càng nhiều kẻ địch, cô cứ bắn hạ một tên thì tên khác lại xuất hiện. Xem ra hắn muốn bắt cô cho bằng được, không từ sử dụng nhiều nhân lực như vậy chỉ để bắt cho được cô.

Đang mải suy nghĩ thì một tên liền cầm lấy tấm vải trắng chùm đồ mà ném về phía Vương Thanh để che tầm nhìn của cô. Không suy nghĩ nhiều, cô liền đá mạnh chiếc ghế kế bên khiến chiếc ghế đổ xuống đất và chườn dài về phía tấm vải, rồi nhanh chóng ngồi trên chiếc ghế đó mà chườn theo.

Tấm vải trắng che đi tầm nhìn của Vương Thanh, tất nhiên cũng sẽ che đi tầm nhìn của bọn chúng. Bọn chúng nghĩ rằng cô sẽ chờ tấm vải trắng rơi xuống vừa tầm nhìn thì cô sẽ hành động. Hoặc sẽ chạy sang bên cạnh để thấy kẻ địch. Dù chọn cách nào, chúng cũng có đủ thời gian để hành động nhanh hơn cô. Nhưng chúng lại không ngờ được, cô lại xuất hiện từ trong tấm vải khiến chúng không kịp phản ứng thì đã bị cô bắn trúng. 

Chườn được một lúc thì cũng phải ngừng lại. Khi chiếc ghế cùng Vương Thanh ngừng lại thì một tên phía trên đầu cô cầm gậy trích điện nhắm vào cô. Cô liền nhảy bật lên, tiện thể đẩy chiếc ghế đang nằm kia lên. Chiếc ghế khá nặng nên khi chân ghế đè lên chân hắn khiến hắn đau đớn. Cô rất nhanh đứng lên ghế làm ghế càng thêm sức nặng càng khiến tên đang bị ghế đè chân đau đớn càng đau đớn hơn. Mượn thời cơ, cô liền tát hai cái vào mặt hắn rồi giành lấy gậy trích điện đánh vào tên bên cạnh đang chạy đến. Tên bị trúng gậy liền nằm vật xuống đất người còn nảy liên tục. Cô đứng thẳng trên ghế, một tay cầm gậy một tay cầm súng, quanh người tỏa ra một luồng sát khí, gương mặt lạnh lùng nhìn vào kẻ địch. Cô bây giờ giống như nữ thần chiến tranh đứng trên đỉnh cao của chiến thắng khiến chúng hoang mang không dám đến gần cũng không dám động thủ. Cô nhìn từng người một bọn chúng rồi dừng lại chỗ kẻ đang ngồi ung dung kia.

Trải qua một hồi chiến đấu rồi nhưng tên cầm đầu biến thái kia vẫn không thèm xoay ghế lại, vẫn ngồi ung dung thoải mái như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Điều này khiến Vương Thanh tức giận vô cùng. Chẳng lẽ hắn tự tin đến thế sao??? Tên dẫn đường cho cô thấy cảnh này cũng có chút ngạc nhiên. Không ngờ một cô gái đang ở tuổi đôi mươi lại có thể chiến đấu một cách thuần thục như thể chuyện này đã làm hằng ngày đến mức thành thói quen vậy. Tên dẫn đường hắn thấy cô không động thủ nữa mà đứng đó thì nói.

- Vương lão đại, tôi khuyên cô nên bó tay chịu trói thì hơn. Như thế có thể giảm bớt đau đớn cho bản thân.

Vương Thanh không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào cũng không thèm nhìn tên dẫn đường đó, cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào kẻ kia. Muốn cô bó tay chịu trói sao??? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà. Kẻ mà cô tìm kiếm bấy lâu nay đang đứng trước mặt cô. Nếu như cô còn không nắm bắt được cơ hội này thì có thể phải rất lâu sau đó cô mới có thể tìm ra hắn, hoặc có thể không bao giờ.

Cơn tức giận trong lòng Vương Thanh đang dâng cao tột cùng thì một tên không biết sống chết liền giơ súng nhắm bắn cô. Cô nhanh chóng phát hiện liếc mắt sang hắn, không nhanh không chậm cầm khẩu súng thuốc mê ném về phía hắn cùng lúc với phát súng của hắn. Tầm ngắm của cô chính xác đến nỗi cô ném khẩu súng trúng mũi kim của hắn bắn ra làm lệch mục tiêu trúng vào tên phía sau cô. Rồi cô nhanh chóng rút súng của cô ra, đương nhiên súng này là súng đạn đồng, mà bắn thẳng vào giữa hai mày của hắn khiến hắn chết tại chỗ.

Lúc Vương Thanh bắn chết tên kia, gương mặt cô lại lạnh đến tột cùng giống như tử thần khiến bọn chúng hoảng loạn. Tên dẫn đường kia lần này không thể nào bình tĩnh được nữa khi thấy cô bắn chết một thuộc hạ của hắn. Hắn hoang mang hỏi.

- Tại sao ngay từ đầu cô không lấy súng của cô ra để giết bọn chúng???

- Ngươi quan sát nãy giờ mà không biết những việc ta làm đang chứng minh điều gì sao???

Vương Thanh không nhìn hắn mà vẫn chăm chăm nhìn vào cái xác cô vào mới tạo kia, giọng nhàn nhã mà nói.

- Dù ta không có bất cứ trợ thủ nào, dù ta không dùng súng của ta, mà chỉ dựa vào đám tép riu như chúng, ta vẫn có thể đánh bại chúng dễ dàng. Ban đầu, ta muốn chơi đùa với chúng một chút. Nhưng sau khi nghe ngươi nói,...

Vương Thanh từ từ đưa súng nhắm vào tên cầm đầu rồi nói giọng lạnh băng.

- Thì ta lại không muốn chơi đùa nữa rồi.

Tên dẫn đường nghe mà càng hoang mang hơn. Cô ta vậy mà nói nãy giờ đang chơi đùa thôi sao??? Rốt cuộc thì cô ta có bao nhiêu bản lĩnh??? Nhưng hắn không tin bên ta đông hơn cô mà lại không hạ được cô. Hắn cả gan nói   

- Ngươi nghĩ một mình ngươi thì có thể đánh thắng hết thuộc hạ của chúng ta sao??? Ngươi nên nhớ bây giờ ngươi không có bất cứ thuộc hạ nào cả??? Cho dù có bọn chúng cũng chỉ là đám vô dụng mà thôi.

Vương Thanh nhếch miệng cười khinh nói.

- Thuộc hạ của ta không vô dụng như ngươi nghĩ đâu!!!