Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 12: Khiêu Chiến




Ở một nơi nào đó một người đàn ông đang ngồi nhắm mắt trên ghế tổng tài quay lưng lại với một người đàn ông khác đang cung kính đứng. Được một lúc người đàn ông đó mở miệng nói.

- Con bé đó đã lộ diện rồi sao???

Người đàn ông đang đứng đáp.

- Vâng, tiếp theo chủ nhân sẽ làm gì???

- Bắt đầu thực hiện kế hoạch. Lần này phải bắt cho bằng được nó.

Người đàn ông đang ngồi liền mở mắt hiện lên những tia hung ác ra lệnh. Người kia nghe xong liền gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

Bây giờ chỉ còn lại một mình ông ta, ông ta chậm rãi cầm tấm hình chụp một cô gái đang mặc bộ lễ phục màu trắng. Người đó không ai khác chính là Vương Thanh. Tấm hình chụp lén cô trong buổi tiệc mừng thọ. Sau đó ông ta mở ngăn kéo ra lấy một tấm hình khác rồi đưa lên gần tấm hình của cô. Có một người phụ nữ trong tấm ảnh đó. Ông ta so sánh 2 tấm hình bằng ánh mắt ôn nhu. Rồi nói.

- Thật giống, con bé thật giống em, Mị Nhi. Nhưng nó không phải con của anh. Em đã phản bội anh vậy thì hãy để con của em thế chỗ của em vậy.

Nói xong, người đàn ông vò nát tấm hình cô. Ánh mắt ôn nhu không còn mà được thay thế bằng ánh mắt hung dữ.

Người phụ nữ trong tấm hình kia chính là mẹ của Vương Thanh lúc còn trẻ, Văn Mị Nhi. Mà cô và mẹ cô lại giống nhau như hai giọt nước. Nếu bà còn sống chắc chắn nhiều người sẽ nhầm tưởng cô và mẹ là hai chị em mất. Đáng tiếc, bà đã không còn.

Quay về thành phố S, mặt trời bắt đầu ló dạng. Vương Thanh từ từ mở mắt sau một giấc ngủ. Cô bước xuống giường đến gần cửa sổ kéo tấm rèm cửa ra để cho những ánh nắng đầu tiên của một ngày mới đi vào phòng. Nhìn khung cảnh bên ngoài thật khiến con người ta thoải mái.

Đã qua một tuần kể từ ngày mừng thọ của ông. Mọi việc đều diễn ra bình thường theo tự nhiên vốn có của nó chỉ có điều lạ là Vương Thanh cô đã không còn thấy cơn ác mộng kia nữa. Mà thay vào đó là hình ảnh của Trịnh Thiên khi nhảy cùng cô tối hôm đó. Mà mất ngày nay trong đầu cô lúc nào cũng là nụ cười của anh. Cô bất giác nở một nụ cười dịu dàng.

Đột nhiên nụ cười đó của Vương Thanh tắt hẳn, cô thở dài. Chẳng qua là vì từ đó cô đã không gặp Trịnh Thiên lần nào nữa. Cô rất nhớ nụ cười, hơi ấm của anh. Nghĩ đến đó cô liền bừng tỉnh, lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên. Cô tuyệt đối không thể có tình cảm với bất cứ ai nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ rồi, Vương Thanh liền đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ công sở. Rồi nhanh chân xuống phòng ăn.

Vừa bước vào thì một thân hình nhỏ nhảy bổ vào lòng cô khiến cô suýt té. Vương Thanh vui vẻ bế thân hình nhỏ đó lên. Cái miệng chu ra hôn chụt lên má cô một cái làm cô nhớ đến Trịnh Thiên đã hôn lên má cô thì thất thần. Xong thì bị một giọng nói đánh thức.

- Chị Thanh, chào buổi sáng.

Tiểu Chính không biết vẫn cứ vui vẻ mà ôm cổ Vương Thanh. Cô nhìn gương mặt Tiểu Chính mà cười rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn.

- Tiểu Chính, chào buổi sáng.

Rồi cô bế bé vào trong phòng ăn. Cúi đầu chào Lục quản gia và dì Hoa. Rồi cùng với Tiểu Chính đồng thanh chào ông Hùng.

- Ông nội, chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng, Tiểu Chính, Tiểu Thanh. Mau vào ăn đi, không lại trễ giờ đó.

- Dạ.

Vương Thanh đặt Tiểu Chính vào ghế rồi ngồi vào chỗ của mình. Ngay lập tức đồ ăn được dọn ra. Và như thường lệ cô gắp đồ ăn cho ông và Tiểu Chính trước.

Ăn được một ít thì Từ Minh hối hả chạy vào. Từ Minh cúi người chào ông Hùng rồi lại đến bên Vương Thanh nói nhỏ vào tai cô. Cô nghe được liền nhíu mày nói với Từ Minh.

- Tôi biết rồi. Cậu về sắp xếp một chút. Tôi sẽ qua ngay.

- Vâng, Vương tổng.

Xong cậu cúi chào ông Hùng rồi ra ngoài rất nhanh. Vương Thanh ăn nhanh chén cơm của mình rồi nói với ông Hùng.

- Ông nội, con xin phép đi trước.

- Được rồi. Con bận thì cứ đi đi.

Ông Hùng trông rất bình thản. Có lẽ ông đã đoán được chuyện gì đó. Vương Thanh cúi chào ông rồi quay sang Lục quản gia dặn dò ông.

- Ông Hàn, nhờ ông thay tôi đưa Tiểu Chính đi học.

- Tiểu Thư yên tâm, tôi sẽ đưa thiếu gia đến trường an toàn.

Vương Thanh gật đầu sau đó hôn lên tóc Tiểu Chính thay cho lời tạm biệt. Tiểu Chính đáng yêu giơ tay lên chào cô.

- Bye bye, chị Thanh.

Nói xong cậu quay lại tiếp tục ăn sáng. Ông Hùng ân cần gắp thức ăn cho cậu. Rồi nói.

- Tiểu Chính ngoan lắm. Mau ăn nhanh rồi để ông Hàn đưa con đi học.

- Dạ, ông nội.

Tiểu Chính cười tươi rồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Ông Hùng cũng bắt đầu ăn nhưng đôi mắt vẫn nhìn ra cửa ông cảm giác được lần này chuyện không nhỏ rồi.

- Đã điều tra ra được lô hàng ở đâu chưa???

Vương Thanh vừa bước vào xe thì liền hỏi. Lúc nãy Từ Minh nói nhỏ vào tai cô là lô hàng bên Châu Âu bị cướp khi đang trên đường vận chuyển. Việc này đã đánh vào lòng tự tôn của cô. Cô nhất định sẽ khiến kẻ cản đường cô chết không toàn thây.

- Vương chủ, đã xác định được vị trí lô hàng ở Las Vegas. Hiện tại không xác định được là bang phái nào làm.

Tiêu Như ngồi ghế bên nhanh chóng nói. Vương Thanh nghe đến Las Vegas thì cô không khỏi tức giận mà nắm chặt tay thành nắm đấm. Bọn này lại ngang nhiên dám để lô hàng của cô ở nơi cô ghét nhất. Cô nói với giọng đầy tức giận.

- Tình hình như thế nào rồi??? Đã cử người lấy lại lô hàng chưa???

- Thưa đã gửi người đi lấy lại lô hàng nhưng bọn chúng khá mạnh chúng ta chưa thể lấy lại lô hàng. Nhưng có điều này rất lạ, Vương chủ.

Từ Minh nói rõ tình hình cho Vương Thanh nghe.

- Nói.

Vương Thanh ra lệnh.

- Điều kì lạ là chúng dường như không giết người của ta. Chỉ đánh ngất rồi nhốt lại còn để cho một người chạy về đây nói cho ta biết vị trí của lô hàng. Hình như là đang thách thức chúng ta. Vương chủ, chúng ta nên giải quyết thế nào???

Từ Minh nói.

- Chỉ đánh ngất người của ta sao???

Vương Thanh lặp lại lời nói của Từ Minh trong sự ngạc nhiên. Không biết là kẻ nào mà lại kiêu ngạo đến vậy. Không giết mà còn chỉ vị trí lô hàng. Dường như kẻ này rất tự tin về kế hoạch của hắn. Nếu vậy cô cũng muốn biết, kẻ này bản lĩnh đến đâu.

- Tập họp tại tổng bộ. Lần này tôi sẽ đích thân ra mặt.

Vương Thanh ra lệnh. Từ Minh và Tiêu Như nghe xong không khỏi hoang mang, lần này cô đích thân đi sao???

- Vương chủ không được. Người không thể đi.

Tiêu Như khuyên Vương Thanh không nên đi. Lần này cô có cảm giác bất an.

- Tại sao lại không??? Chiến thư đã ra rồi nếu tôi không ra mặt thì còn đứng vững trong hắc đạo được nữa sao???

Vương Thanh giọng đầy kiêu ngạo.

- Nhưng Vương chủ, đối thủ của chúng ta là ai cũng không rõ. Lỡ như xảy ra bất trắc, chúng tôi làm sao nói với lão gia và thiếu gia.

Lần này là Từ Minh lên tiếng. Từ Minh cũng nghĩ chuyện này không đơn giản. Nếu để Vương Thanh đi thì không hay.

- Không cần lo. Phía ông nội và Tiểu Chính tôi sẽ sắp xếp. Hơn nữa ông nội không phải người thường.

- Nhưng...

- Đây là lệnh. Nếu như còn chống đối thì xử theo bang quy.

- Vâng.

Tiêu Như định lên tiếng nhưng lại bị Vương Thanh cắt ngang, còn dùng giọng nói uy lực làm Tiêu Như và Từ Minh sợ hãi. Tiêu Như chưa bao giờ thấy cô tức giận đến mức này. Còn Từ Minh thì biết rõ tại sao cô lại tức giận. Vì Las Vegas là cấm địa của cô.