Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 106: Trận Chiến Cuối Cùng (Mở Đầu)




Vương Thanh đứng trước chiếc ghế được làm khác biệt với những chiếc khác, nơi mà chỉ giành cho người đứng đầu trong bang hội ngồi xuống. Cô nhìn chiếc ghế mà hồi tưởng lại thời gian qua khi cô tung hoành trong hắc đạo. Từ khi cô chỉ mới là cánh tay đi theo của ông Hùng đến khi cô nhận chức bang chủ và thời gian cô điều hành bang. Bây giờ nhớ lại, cô thật hoài niệm thời giân đó. Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn mà không nghĩ đến sẽ liên lụy đến nhiều người. Đến giờ cô muốn từ bỏ vị trí này lại còn khó hơn khi cô giành chức.

Từ Minh và Tiêu Như đứng sau cô mà e sợ, muốn nói nhưng lại thôi. Cô phát hiện 2 người đứng sau mình nhưng đang to nhỏ sau lưng cô thì cô mới mở miệng.

- Có chuyện gì sao???

- Vương chủ, người thực sự muốn rời bỏ sao???_Từ Minh e ngại.

- Ta đã nói rồi. Ta đi rồi sẽ tốt cho cả ta và bang hội._Cô nói nhẹ nhàng nhưng lòng lại nặng nề.

- Nhưng nếu người đi rồi thì Hỏa Long chúng ta liền trở thành tầm ngắm._Từ Minh mất bình tĩnh.

- Chúng ta vốn đã là tầm ngắm của chúng rồi. Ta đi hay không cũng vậy thôi._Cô không tức giận trước sự vô lễ của Từ Minh.

- Nhưng có người, chúng tôi sẽ yên tâm hơn.

Tiêu Như nói. Rồi đột nhiên Từ Minh và Tiêu Như đều quỳ xuống dưới chân cô. Cô quay người lại, thấy 2 người như vậy nhưng trong mắt cô lại chẳng có gợn sóng gì. Tiêu Như nói tiếp.

- Vương chủ, mạng của chúng tôi là do người cứu. Chúng tôi có được như ngày hôm nay đều là do người ban cho. Nếu không phải là người dẫn dắt chúng tôi thì chúng tôi đã còn sống trong bóng tối. Chúng tôi đã thề chỉ phục vụ cho người, chỉ quy phục mình người mà thôi. Dù là bất cứ ai chúng tôi cũng quyết không phục tùng. Xin người hãy ở lại.

- Vương chủ, tôi rất hãnh diện vì được người tin tưởng giao cho trọng trách lớn. Nhưng trọng trách này tôi lại sợ mình sẽ không thể đảm nhận được. Chỉ là người đi rồi tôi cùng Tiêu Như ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì??? Chúng tôi cũng biết một khi người đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng chỉ xin người hãy để chúng tôi theo người.

Từ Minh dùng hết lòng trung thành của mình để nói ra những lời bất khuất. Cô nhìn 2 người rồi lại nhìn cái ghế như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô bước đến gần cả 2 cúi người xuống đỡ 2 người đứng dậy. Lúc này, ánh mắt cô nhìn 2 người đầy biết ơn mà nói.

- Tôi rất cám ơn 2 người vì thời gian qua đã đi theo tôi, đã dành cho tôi một sự trung thành tuyệt đối khiến tôi hoàn toàn tin tưởng 2 người. Nhưng bây giờ tôi không liên lụy 2 người được nữa. Tôi rời đi sẽ lựa chọn tốt nhất. Tôi vẫn giữ câu nói đó, với tôi 2 người là người thân của tôi.

Nói xong Vương Thanh rời đi để lại Từ Minh và Tiêu Như ở lại nhìn theo bóng cô. Ánh đèn điện bắt đầu sáng đèn báo hiệu trời đã bắt đầu tối, cô lái xe vụt qua những ánh đèn làm hiện lên gương mặt suy tư của cô lúc này. Mọi thứ cô đã sắp xếp xong, cô cũng không cần phải lo lắng về việc chăm lo cho ông nội và Tiểu Chính khi cô xảy ra chuyện gì bất trắc. Và có lẽ thời điểm này chính là thời điểm thích hợp nhất để cô kết thúc tất cả mọi chuyện.

Cô trở về Thượng Uyển thay cho mình một bộ đồ dễ hoạt động với quần da đen bóng, áo thun trắng bên trong kèm theo áo khoác đen bên ngoài. Cô cột gọn mái tóc đen dài của mình lên cao, đeo 2 mảnh ngọc vào cổ rồi nhét vào trong áo. Cô kiểm tra lại chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, cầm khẩu súng ngắn của mình kéo lên đạn rồi cất súng phía sau lưng. Cuối cùng cô cầm lá thư viết sẵn đặt một nụ hôn lên nó rồi đặt lên bàn, cô đặt thêm một cành hoa hồng vàng mang ý nghĩa tha thứ. Mọi thứ đã xong, cô quay người bước đến gần 2 thanh kiếm, vuốt ve nó một chút rồi cô cầm lấy cả 2 thanh mà rời đi.

Vương Thanh lái xe ra ngoài thành phố, con đường càng ngày càng vắng vẻ đến rùng mình. Cuối cùng cô lái xe được một lúc thì phát hiện một nhóm xe moto chạy theo cô. Một chiếc xe tiến lên phía trước ngang bằng cô, hắn nhìn cô rồi hất đầu ý nói đi theo rồi phóng chạy trước. Cô cũng lái xe chạy theo sau. Hắn dẫn cô đến một nơi kì lạ, những tên đầu gấu đứng thành từng nhóm khoảng 5 - 6 người, gương mặt của tên nào tên nấy cũng đều hung tợn. Khi tiếng thắng xe vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô quan sát xung quanh một chút rồi mới mở cửa xe bước xuống. Nhìn thấy cô, với thân hình cùng sắc đẹp của cô có những kẻ bắt đầu liềm môi thèm khát, có kẻ nở một nụ cười đểu với ánh mắt dâm dục nhìn cô. 1 thanh cô dắt vào hông mình, thanh còn lại cô cầm trên tay, cô mặc kệ mọi ánh mắt nhìn mình thế nào cô bước những bước đi vững chắc tiến thẳng vào căn nhà phía sau. Tưởng chừng như mọi chuyện rất dễ dàng nhưng 1 tên cầm gậy bóng chày từ phía sau cô vung gậy. Nhưng mọi động tác của hắn đột nhiên dừng lại rồi từ vai hắn đến hông phun ra những dòng nước màu đỏ chói cùng mùi tanh. Tiếp theo từ đường máu mà cơ thể hắn bị tách rời mà đổ gục xuống chân cô. Cô lúc này đã quay người, thanh kiếm trên tay cũng đã được rút ra khỏi vỏ và từ trên lưỡi kiếm chảy xuống những giọt máu xuống đất. Những người chứng kiến cảnh tượng đó vô cùng ngạc nhiên rồi dần dần chuyển sang ánh mắt giận dữ, tất cả bắt đầu cầm vũ khí của mình lên rồi hướng đến cô mà tấn công.

Biệt thự Nam viên, Nam Dương vừa từ công ty trở về liền đi thẳng về phòng. Nam Dương bước vào phòng thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm phát ra thì biết Triệu Ngọc đang tắm. Nam cởi áo khoác vắt lên thành ghế sofa mà ngồi xuống rồi đưa tay cởi cravat rồi cởi thêm một cúc áo để thoải mái hơn. Lúc này Nam mới để ý bìa hồ sơ bên bàn trước mặt, Nam Dương mới tò mò cầm lên xem nhưng không mở ra. Nam Dương nói lớn tiếng một chút để Triệu Ngọc trong phòng tắm nghe.

- Ngọc Nhi, cái bìa trên bàn là của em hả???

Đúng lúc Triệu Ngọc từ phòng tắm bước ra nghe thấy Nam Dương hỏi, Triệu Ngọc vừa lau tóc bước đến bàn trang điểm vừa nói.

- À...là chị Thanh đưa em. Nhưng em chưa kịp xem.

- Em mới gặp Vương Thanh sao???_Nam Dương hỏi tiếp.

- Mới gặp hồi chiều. Chị Thanh rủ em đi chơi, còn mua rất nhiều đồ cho em nữa.

Triệu Ngọc lấy máy sấy tóc ra để sấy tóc cho khô. Nam Dương nghe thấy vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, Triệu Ngọc thấy Nam Dương không nói gì thì mới quay lại nhìn. Đặt máy xuống bước đến gần Nam Dương mà nhẹ nhàng nói.

- Anh mau đi tắm cho thoải mái.

Nam Dương nhìn Triệu Ngọc mỉm cười kéo Triệu Ngọc xuống đặt một nụ hôn lên tóc, phát hiện tóc Triệu Ngọc vẫn chưa khô hẳn thì mới nói.

- Ngồi xuống anh sấy tóc cho.

- Thôi, em tự làm được. Anh đi làm mệt rồi mau đi tắm đi.

Triệu Ngọc từ chối đẩy Nam Dương vào phòng tắm rồi chính mình quay trở lại bàn trang điểm để tiếp tục sấy tóc. Xong thì thay một bộ đồ thoải mái mặc trong nhà, lúc này Triệu Ngọc mới chú ý đến bìa hồ sơ mà Vương Thanh đưa cho. Triệu Ngọc cầm trên tay nhìn kỹ quanh bìa thấy không có gì kỳ lạ mới mở bên trong ra xem. Quả nhiên bên trong đều là giấy tờ nhưng khi đọc tiêu đề của từ giấy đầu tiên thì Triệu Ngọc liền hết sức ngạc nhiên, "Giấy chuyển nhượng tài sản." Tiếp theo đều là chuyển nhượng nhà đất, cổ phần trong Vương thị cùng rất nhiều từ giấy chuyển nhượng đó mà người được chuyển nhượng là Vương Nhã. Lúc này Triệu Ngọc không hiểu người nhận là Vương Nhã vậy tại sao lại đưa cho cô??? Nhưng đến một tờ giấy phía dưới thì đôi mắt Triệu Ngọc mở to. 

KẾT QUẢ GIÁM ĐỊNH ADN

Bên A: Vương Thanh.

Bên B: Triệu Ngọc

...

...

...

...

...

...

Độ khớp: 98,26%

Kết luận: Có quan hệ huyết thống.

Triệu Ngọc như không tin vào những gì mình đang thấy, gương mặt hiện lên sự hoang mang cực độ vô tình làm rớt số giấy tờ xuống đất, hiện ra một tờ là "Đơn đổi tên". Nhìn thấy tờ giấy này thì Triệu Ngọc liền hiểu là Vương Thanh cô chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Triệu Ngọc, muốn Triệu Ngọc nhận lại gia đình. Nhưng có chuyện gì sao??? Tại sao đột nhiên cô lại chuyển tài sản sang cho Triệu Ngọc. Cho dù Triệu Ngọc quay về Vương gia nhưng cũng đâu cần thiết phải chuyển nhượng nhiều tài sản như vậy.

Nam Dương vừa tắm xong bước ra nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi thẫn thờ thì thấy lạ mà hỏi.

- Ngọc Nhi, em sao vậy???

Gương mặt Triệu Ngọc khó xử nhìn Nam Dương rồi nhặt giấy tờ dưới đất lên, đưa cho Nam Dương tờ xét nghiệm ADN kia. Nam Dương nhận tờ giấy trong tay mà xem, đôi mày hơi nhíu lại rồi từ từ dãn ra mà phán một câu.

- Hóa ra là vậy. Em thực sự là con cháu Vương gia.

- Anh nói vậy là sao??? Em không hiểu._Triệu Ngọc nói.

- Chắc bởi vì em không để ý nên không biết. Gương mặt của em và của Vương Thanh rất giống nhau. Ngày đầu anh gặp em cũng suýt nhận nhầm thành cô ấy. Nhưng em và cô ấy có tính cách rất khác nhau nên anh mới không bị lẫn lộn._Nam Dương giải thích.

- Vậy sao anh không nói với em???_Triệu Ngọc nghe nói mà càng hoảng hơn.

- Tại sao chứ??? Dù sao anh cũng không để em về Vương gia._Nam Dương bình thản nói.

- Nhưng anh xem cái này đi.

Triệu Ngọc đỏ bừng mặt, đưa số giấy tờ còn lại cho Nam Dương xem. Nam Dương nhận từ trên tay Triệu Ngọc rồi ngồi xuống ghế mà lật từng tờ từng tờ một xem mà càng lúc càng nhíu mày. Chuyện này rất lạ, nếu muốn nhận lại người thân thì đâu nhất thiết phải chuyển nhượng nhiều tài sản đến vậy. Nam Dương đặt xấp giấy xuống bàn, tay vô tình đặt lên bìa hồ sơ, thấy túi dường như cộm lên một chút. Nam Dương mở túi ra xem bên trong phát hiện bên trong con một tờ giấy nhỏ nhìn giống như một lá thư. Tên người nhận là Triệu Ngọc. Nam Dương lịch sự đưa lá thư cho Triệu Ngọc nhẹ nhàng nói.

- Gửi cho em. Mau đọc đi, biết đâu cô ấy có điều muốn nói với em.

Triệu Ngọc nhận lá thư mở ra đọc từng chữ.

"Tiểu Ngọc, em gái tội nghiệp của chị.

Chắc từ nay về sau chị nên gọi là Nhã Nhã nhỉ. Vương Nhã chính là cái tên mà ba mẹ đã đặt cho em trước khi em ra đời. Có lẽ em sẽ không tin nhưng em thực sự là em gái thất lạc bấy lâu nay của chị, là cháu của ông và là chị gái của Tiểu Chính. Em là con cháu của nhà họ Vương. Ngay vào ngày em sinh ra đời thì em bị chính người cha mà bấy lâu nay em gọi - Triệu Hữu bắt đi mất. Chỉ với mục đích muốn chiếm đoạt mẹ của chúng ta từ tay của ba. Ba của chúng ta là Vương Mạnh còn mẹ là Văn Mị Nhi, ông ta yêu mẹ chúng ta nhưng mẹ lại yêu ba chúng ta nên ông ta luôn tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt mẹ. Nhưng ba lại vì không muốn mất mẹ nên đã xóa đi ký ức về em của chị và mẹ. 

Em đừng giận ba, ba làm vậy cũng chỉ vì mẹ và chị mà thôi. Mẹ biết em bị bắt đi nên đã đau buồn mà sinh bệnh, ba vì muốn mẹ sống hạnh phúc nên ôm nỗi đau một mình mà xóa ký ức của mẹ. Ba cũng có đi tìm em nhưng chưa kịp tìm thấy em thì đã bị Triệu Hữu giết. Và cũng đã giết mẹ chúng ta bằng một ngọn lửa. Chị vì tìm ông ta để trả thù mà tìm tung tích của ông ta khắp nơi. Khi biết được em là con gái ông ta chị đã rất đau khổ. 

Chị xin lỗi vì chị biết điều ông ta làm không liên quan đến em nhưng chị vẫn đối xử lạnh nhạt với em. Chị cũng xin lỗi vì đã nói dối em. Khi biết được em là em gái thất lạc của chị, chị đã hối hận vô cùng, tha thứ cho chị nhé.

Những tờ giấy kia là toàn bộ tài sản của chị. Bây giờ chị chuyển sang tên em, chị không mong em tha thứ bởi vì...có thể chị sẽ không quay về được nữa. Em đừng thắc mắc lý do tại sao??? Chị chỉ mong em quay về Vương gia, nhận lại ông nội và Tiểu Chính thay chị chăm sóc họ. Em hãy thay chị điều hành tập đoàn, Từ Minh và Tiêu Như sẽ giúp em. Em còn có Nam Dương ở bên cạnh nên em không cần lo sợ những toan tính trên thương trường. Còn có biệt thự bên Mỹ và vườn Thượng Uyển, em cũng chăm sóc vườn hoa của ba mẹ thay chị. Vì những nơi đó là nơi có nhiều kỉ niệm của ba mẹ.

Xin lỗi em vì đã lạnh nhạt với em. Xin lỗi em vì rời đi và để lại nhiều trách nhiệm lên em. Xin lỗi em về tất cả và...cám ơn em.

Chị của em  - Vương Thanh."