Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 25




Lão đàn ông đó gặp hậu quả gì tuyệt đối không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.

Cô tiếp tục vùi đầu chế rượu ở quầy bar, đến 9h thì chuẩn bị ra về.

Trên đường về nhà, nhớ tới việc hôm nay trừng trị cái tên mập chết bầm đó, khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên lại lần nữa hiện lên nụ cười máu lạnh.

"Đuổi theo! Đuổi theo! Nhớ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Trong hẻm nhỏ âm u, đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Giống như cảnh xem trên TV, mấy tên mặc đồ đen tay cầm dao cầm gậy tìm kiếm khắp nơi.

Cách cánh cửa phía trước không xa, một bóng dáng suy yếu co rút lại thành một khối, núp trong bóng tối, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

Anh không thể tin được, người phụ nữ anh yêu nhất, lại là người độc ác đến vậy. Hại...anh tan nhà nát cửa, sự nghiệp nhiều năm gây dựng cũng bị hủy trong chốc lát, lại còn bị đuổi cùng giết tận, ngay cả tánh mạng anh cũng không tha. Từ thành phố A chạy trốn đến cái thành phố nhỏ này, anh đã không còn đồng nào, nhưng mà, đám người kia vẫn đuổi giết không tha. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mười phút tới anh sẽ sống chết không rõ. Chết, hài cốt không còn, sống, sống không bằng chết, cho dù là bên nào, cũng không chịu đựng được!

Anh đang hồi tưởng lại khoảng thời gian quen biết người phụ nữ kia, mười năm, cuối cùng lại bị lợi ích cám dỗ. Chơi cổ phiếu, mở công ty, sau đó phát triển thành đế quốc thương mại như bây giờ, nhưng mà, thời điểm huy hoàng nhất, anh lại bị người phụ nữ mình yêu nhất đó đâm một đao sau lưng. Đáng chết, anh thậm chí còn định trước, lúc công ty kỷ niệm một năm ngày thành lập, trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, cầu hôn với cô. Không nghĩ tới...

Tiền, thật sự quan trọng như vậy sao?

Sự nghiệp không còn, người yêu không còn, lại còn bị người khác đuổi giết, cho dù không ai đuổi giết, anh cũng không biết mình còn có thể làm gì. Bạn gái yêu nhau mười năm cũng có thể phản bội, vậy, anh còn có thể tin tưởng vào ai? Chịu bao nhiêu đả kích, thiên chi kiêu tử như anh, đã tuyệt vọng dưới ánh mắt coi thường của người đời, đối với thể giới này, đã hoàn toàn mất lòng tin.

Có chuyện!

Quen sinh hoạt trong bóng tối nên giác quan của Lãnh Tâm Nhiên vô dùng nhạy bén, cô nhận ra được, cái hẻm nhỏ lúc nãy mình đi ngang qua, có loại hơi thở rất quen thuộc. Cái loại máu tanh, xơ xác tiêu điều đó, là hơi thở 'huyết sát', là thứ cô thích nhất!

Dừng lại trong chốc lát, đến khi cô dang chân bước tiếp, một bóng dáng lảo đảo từ trong con hẻm nhỏ âm u chạy đến, xông thẳng về phía cô.

Người kia, bẩn thiểu, căn bản không thấy rõ mặt mũi. Trên người của anh ta, loảng lổ vết máu, cả người toát ra mùi máu tanh nồng hòa lẫn với mùi mồ hôi hôi thối. Dáng vẻ sa sút như thể, không khác gì những tên ăn mày đầu đường.

Không đợi Lãnh Tâm Nhiên né tránh, bóng dáng lảo đảo đó đã té xỉu trên mặt đất.

Cảm giác được ý thức dần rời đi, Thẩm Quân lộ ra nụ cười khổ tuyệt vọng, xem ra, mạng của Thẩm Quân anh, sẽ phải kết thúc ở chỗ này. Xuyên thấu qua đôi mắt mờ ảo, anh thấy trước mắt mình có một cô gái nhỏ đang đứng. Có lẽ người sắp chết sẽ trở nên lương thiện, thấy cô gái nhỏ, anh nhớ tới đám sát thủ hung ác kia, cố gắng dùng hết khí lực toàn thân nói: "Chạy mau, rời khỏi nơi này............ Có người xấu!"

Nói xong, liền hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

Chân của anh đã bị thương, mất máu quá nhiều, có thể sống đến bây giờ, đã là cực hạn.

Lãnh Tâm Nhiên vốn chuẩn bị rời đi, cô không phải Thánh mẫu lương thiện, cũng không muốn đụng vào những phiền phức vô vị. Nhưng những lời cuối cùng của người xa lạ này đã khiến cô thay đổi ý tưởng. Cô luôn là người "người không phiền ta, ta không động người", người khác đối với cô thế này, cô sẽ trả lại gấp mười lần thế đó. Người xa lạ này, trước khi chết còn không quên nhắc nhở cô chạy trốn, cho dù anh ta không nói cô cũng sẽ đi, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

"Thấy anh ta tốt bụng như thế, vậy cứu anh ta một lần đi."

Lãnh Tâm Nhiên cười, kéo người hôn mê trên đất sang một bên. Những tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, cô biết thời gian mình có không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện.

Mấy phút sau, đám người kia xuất hiện trước con hẻm nhỏ một lần nữa.

"Đáng chết, thằng đó đâu?"

Đứng trên đường phố, dõi mắt nhìn khắp nơi, vẫn không tìm được mục tiêu.

Mấy người này đã tìm kiếm rất lâu, thấy vết máu trên lối đi bộ, lập tức chen nhau xông tới.

Bên này, Lãnh Tâm Nhiên đang cõng người hôn mê đi dọc theo một con đường nhỏ do cô phát hiện để tránh đám người kia. Thời gian quá ngắn, cô chỉ có thể làm chút ngụy trang đơn giản, không biết những người đó có trúng kế hay không.

Bất quá, sau khi mang người kia ra khỏi con hẻm, Lãnh Tâm Nhiên nhất thời lại không nghĩ được phải cho anh ta ở nơi nào. Đã trễ thế này, người này cả người đầy vết thương, không biết nên an bài cho anh ta ở chỗ nào mới tốt? Cô có một nơi có thể đi, nhưng có là nơi cô chuẩn bị cho mình, chỉ có một phòng trống, không có gì cả. Đó là nơi riêng tư của cô, cô thật không muốn mang một người xa lạ về. Nhưng mà, lại nghĩ đến đã giúp người thì nên giúp cho trót "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đưa người này về phòng trọ của mình.

Thật may là cô luôn có thói quen mang theo chìa khóa bên người, né đi phòng trực của bà lão chủ nhà, mở cửa, đưa người vào trong.

Trong phòng rất trống, không có gì cả, chỉ có phòng ngủ chính là có một cái giường.

Sau khi sắp xếp cho người đó xong, cô xuống dưới mua chút thuốc kháng viêm hạ sốt. Sau khi làm xong những việc chuẩn bị, đem người đã hôn mê bị cởi hết quần áo chí còn chừa quần lót thả và nhà vệ sinh, dội nước nóng vào người, sau đó mang người đã sạch sẽ ra ngoài.

"Gì? Thẩm Quân?"

Vốn chỉ là cô tò mò nên mới vén mái tóc dài trước trán của anh ta ra, lại không nghĩ đến thì ra là người quen? Gương mặt đó, cô đã từng gặp rất nhiều lần, mỗi lần đều là đi chung với Thần. Chẳng qua là, khi đó anh ta hăm hở có vô số người muốn kết giao, sao lại luân lạc đến thế nào? Vận khí của cô đúng là rất tốt, tùy tiện cứu người, lại chính là chàng trai vàng của thương giới Thẩm Quân!

Lúc Diêm Môn vừa mới bắt đầu, cô có nghĩ đến sẽ kéo Thẩm Quân vào phụ trách vấn đề kinh tế của Diêm Môn, nhưng mà, bị đối phương từ chối. Thẩm Quân chính là một trong số ít những người dám cự tuyệt lời của cô, không nghĩ tới, mới qua một thời gian ngắn, lại từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục!

Thấy người quen, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên rất phức tạp. Người anh ta rất gầy, tuyệt đối không giống như người sống an nhàn sung sướng, hơn nữa còn có rất nhiều vết thương, có vết roi, có vết côn, còn có vết dao. Thậm chí cách vị trí tìm mất cm, còn vó một vết sẹo màu hồng, hiến thiên là bị thương cách đây không lâu. Vết thương đó, ở sau lưng, có thể có ai đó hạ thủ từ phía sau lưng anh ta, đây chắc chắn là người anh ta vô cùng tin tưởng mới làm được!

Nghĩ tới đây, nhìn lại bộ dáng uể oải không chút tinh thần của người nằm trên giường, Lãnh Tâm Nhiên lặng lẽ thở dài. Xem ra, con cưng của Thượng đế cũng gặp phải hố!

Sau khi bôi thuốc ở những nơi bị thương xong, Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút liền quyết định rời khỏi. Chuyện cô có thể làm chỉ có những thứ này, cô không phải chúa cứu thế, chỉ lo được cho mình. Đặt sẵn thuốc và nước suối đã mua trên đất, nhìn lại đối phương một cái, sau đó xoay người rời đi.