Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 247: Bão táp




Ba người xếp theo đội hình một tiến công hai phòng ngự, dọc theo đường đi đều bình yên vô sự.

Mãi đến khi bọn họ hoàn thành mục tiêu của giai đoạn một, đến gần được chiếc Hummer, cách chiếc xe khoảng chừng 5m thì dừng lại. Quan trọng nhất là, vị trí bọn họ ngồi trùng hợp hướng về phía kính xe. Vị trí này, là điểm mù của súng bắn tỉa, chỉ cần cẩn thận thì dù có đến gần xe có lẽ cũng sẽ không kinh động đến bất kỳ kẻ nào.

Ở khoảng cách gần thế này, không còn ai dám nói chuyện, tất cả trao đổi đều dựa vào dấu tay và ánh mắt. Còn chuyện lĩnh hội được bao nhiêu, vậy phải dựa vào vận may và năng lực thấu hiểu của đối phương thôi. Về mặt ăn ý thì Dương Lâm và Lãnh Tâm Nhiên không có vấn đề gì, chỉ có tên Mã Quân xuất hiện ngoài ý muốn kia thì hơi khó khăn một chút. Cũng may Mã Quân thân là người đứng đầu một bang nên cũng có bản lĩnh của mình, trừ lúc mới bắt đầu có hơi chưa quen, chẳng mấy chốc cũng đã bắt được nhịp.

Dựa theo quan sát của bọn họ, ở cửa kính bên phải của mỗi chiếc xe đều có đặt một khẩu súng máy tự động. Những cánh cửa khác đều được đóng chặt, muốn tìm hướng để xông vào cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nhưng, người sống là phải dựa vào vận may. Có vài người, vận may tốt đến mức ông trời cũng phải ghen tỵ, ví dụ như ba người Lãnh Tâm Nhiên lúc này.

Bọn họ chờ ở đó chừng mười phút, cũng chỉ nhìn thấy cây súng bắn đạn "thịch thịch", lại không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ ai. Nhưng thời cơ thì phải đến phút thứ mười hai mới xuất hiện. Cũng không biết có phải là đợi quá lâu nên nhàm chán hay không, cánh cửa phía sau bên trái của chiếc Hummer đột ngột bị mở ra, sau đó có một tên che mặt vác súng bước xuống, trên miệng ngậm một điếu thuốc, vừa đi vừa tháo thắt lưng, hiển nhiên là đang có chuyện cần kíp phải làm. Quan trọng hơn là, không biết người này nghĩ thế nào, nơi hắn chọn để đi tiểu lại là một đống rác cách nhóm ba người Lãnh Tâm Nhiên không xa.

Thấy cảnh này, Lãnh Tâm Nhiên lập tức đưa mắt ra hiệu cho Dương Lâm. Dương Lâm nhận được mệnh lệnh của cô, mang theo súng lặng lẽ đi về phía ngã quẹo sau lưng tên đó.

Cùng lúc đó, Lãnh Tâm Nhiên cũng cầm súng đi về phía chiếc xe. Có lẽ là ông trời đang giúp cô, lúc người kia xuống xe không hề đóng cửa, mà người trong xe cũng không để ý đến chuyện này. Cánh cửa xe đang mở đó, chính là điểm đột phá mà bọn họ vẫn chờ đợi.

Lãnh Tâm Nhiên tiến đến, trùng hợp là, ngay khi cô vừa móc súng chuẩn bị bắn tên ngồi trong xe thì tên còn lại sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân cũng đồng thời xoay người. Quân dự bị được giữ lại là Mã Quân nhìn thấy cảnh đó cũng bất giác hít một ngụm khí lạnh, nhưng tốc độ xoay người của hắn lại không nhanh bằng Dương Lâm. Dương Lâm nhanh chóng bước tới, trực tiếp che miệng đối phương, sau đó dùng tay vặn ngược đầu hắn sang một bên, "rắc" một tiếng, tên đàn ông liền bất động. Vứt đại thi thể sang một bên, Dương Lâm đưa mắt ra hiệu cho Mã Quân, hai người lập tức đi tới chi viện cho Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng quét qua hoàn cảnh trong xe, sau đó lập tức nổ súng. Người cô muốn giải quyết đầu tiên dĩ nhiên là người cách cô gần nhất. Ở băng ghế sau có tổng cộng hai người, có lẽ do cảm thấy đã nắm chắc phần thắng nên lúc này đang cười nói tán gẫu với nhau, mãi cho đến khi viên đạn xuyên qua đầu, họ vẫn chưa kịp nhận ra là chuyện gì.

Lãnh Tâm Nhiên biết, lúc này việc cần làm nhất là nắm chắc thời gian. Vì thế, sau khi nổ súng bắn hai người kia xong, cô liền cúi nửa người vào trong xe, dùng bản năng và sự quyết đoán nả súng càn quét những người ngồi trước. Sự xuất hiện của cô quá đột ngột, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, nên khi họ còn chưa kịp phản ứng cô đã giải quyết được gần hết người. Mãi đến khi tên giữ súng tự động đang chuyên tâm càn quét bên ngoài ý thức được chuyện không ổn mà quay đầu lại, gáy đã bị súng chỉa thằng vào rồi.

Nổ súng không chút do dự, bởi vì khoảng cách quá gần nên trên mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng bị dính vài vệt máu. Lúc Dương Lâm và Mã Quân chạy đến thì Lãnh Tâm Nhiên đang cầm khăn giấy lau vết bẩn trên mặt, hai người ăn ý khiếng thi thể ném ra ngoài, không để ý đến mùi máu tươi ghê người bên trong mà trực tiếp ngồi lên.

Lãnh Tâm Nhiên ngồi ở ghế lái, thấy hai người còn lại đã vào xe thì lập tức khởi động. Loại xe có mã lực lớn như Hummer thường chỉ thích hợp với nam, hơn nữa cần gạt số của nó cũng rất nặng, trông vô cùng khí phách. Thế nhưng, khi Lãnh Tâm Nhiên ngồi vào, cô vẫn có thể đạp chân ga, gạt cần số vô cùng thuần thục, không có chút vấn đề nào.

Dương Lâm biết Lãnh Tâm Nhiên biết lái xe, nhưng chưa từng thấy cô lái Hummer. Còn Mã Quân thì từ lúc lên xe đến giờ vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, không ngừng nhìn chằm chằm vẻ bình thản của Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt kinh ngạc tột độ.

Lãnh Tâm Nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe rú một hồi dài, nhưng đến khi những người chung quanh phát hiện ra thì chiếc xe đã lướt gió mà đi.

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã lái xe, thuần thục xoay bánh lái, lúc quẹo cua cũng không hề hạ ga, kỹ thuật thần thánh đó khiến hai vị ngồi sau đều phải trợn mắt há hốc mồm.

Mặc dù đã cướp được xe, nhưng bọn họ cũng chưa hoàn toàn yên tâm. Nếu bang Trúc Liên đã quyết định động thủ thì muốn bỏ chạy cũng không phải chuyện đơn giản. Quả nhiên, chưa tới một phút sau, Dương Lâm đã phát hiện một chiếc xe lao ra từ ngã ba, chạy thẳng về phía bọn họ. Quan trọng hơn là, chiếc xe đó cũng là một chiếc Hummer. Không ngờ lại có thể thống nhất dùng Hummer để hành động, mặc dù không phải bản giới hạn nhưng cũng vô cùng đắt giá. Xem ra bang Trúc Liên đã tiêu tốn không ít cho hành động tối nay.

"Tiểu thư, có xe theo đuôi."

Dương Lâm lên tiếng nhắc nhở.

Lãnh Tâm Nhiên nhìn theo kính chiếu hậu, quả nhiên, cách khoảng 20m ở phía sau có một chiếc xe đang theo sát không ngừng.

Nhìn thấy cảnh đó, Lãnh Tâm Nhiên cong môi treo lên một nụ cười kỳ quái, sau đó, dưới ánh mắt không dám tin của Dương Lâm và Mã Quân, một tay bắt lấy cây súng tự động vẫn gác trên cửa sổ, một chân đạp ga, một chân lại vươn ra đặt lên tay lái, nửa người trên thì lại nằm nhoài ra khỏi của xe, hai tay cố định thân súng, vai gác lên chỗ ngồi phía sau, nheo mắt nhắm vài giây sau đó liên tiếp bắn bốn năm phát vào chiếc xe phía sau. Sau đó cô thu tay lại, tiện tay ném cây súng ra phía sau rồi tiếp tục lái xe như bình thường.

Hai người Dương Lâm và Mã Quân cũng ngây ngốc, kỹ thuật lái xe siêu phàm bọn họ đã gặp qua không ít, nhưng mạnh mẽ giống như vừa nãy thì tuyệt đối là lần đầu. Phải biết là, xe vẫn đang chạy với vận tốc lớn, vậy mà cô gái này lại dám...

Mã Quân thề, đời này hắn chưa từng thấy cô gái nào hung hãn như thế.

Nhưng vẫn còn chuyện khiến họ phải giật mình hơn, lúc Dương Lâm nhìn qua cửa sổ về phía sau thì phát hiện chiếc xe kia đột nhiên xóc nảy, rồi bắt đầu lượn quanh tại chỗ, chẳng mấy chốc đã không thể khống chế mà tông vào xung quanh. Ông còn thấp thoáng thấy được bánh trước của chiếc xe kia, hình như đã bị bể.

Rất hiển nhiên, chuyện bánh xe bể này là do vị tiểu thư nhà mình làm ra.

Mặc dù thoát khỏi mấy người đuổi theo kia, nhưng tốc độ của Lãnh Tâm Nhiên vẫn không hề giảm bớt. Trên đường Dương Lâm và Mã Quân cũng gọi điện cho thủ hạ để sắp xếp địa điểm gặp nhau. Chiếc xe này tất không thể lái về, vậy nhất định phải có người đến nhận.

Nửa giờ sau, Mã Quân cũng gặp được thủ hạ của mình. Hồi tưởng lại buổi gặp gỡ, hắn vẫn chưa thể tỉnh hồn lại được. Hắn khẳng định, nếu tối nay không gặp được Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm thì không biết cái mạng già này của hắn sẽ phải rơi rớt ở đâu nữa. Hắn là một người rất trọng tình nghĩa, đương nhiên sẽ không quên ân tình hai người dành cho mình.

Nhìn vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ của Lãnh Tâm Nhiên, sự sợ hãi trong lòng hắn đã không còn từ nào để diễn tả. Rốt cuộc hắn cũng đã biết tại sao Tung Hoành dù là một bang phái mới lập nhưng lại có thể phát triển nhanh chóng đến thế. Quan trọng hơn là, cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành này, khí phách và thực lực của cô tuyệt đối có thể sánh ngang với nữ vương hắc đạo Lãnh Tâm Nhiên. Những hiểu lầm lúc trước, sau khi chứng kiến thực lực của cô đều đã tan thành mây khói.

"Lãnh tiểu thư, mạng của tôi là do Lãnh tiểu thư cứu, sau này nếu có chuyện gì tôi có thể giúp thì cô cứ việc nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm thì dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ cố sức hoàn thành."

Dương Lâm thận trọng cam kết.

Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên không có cảm giác gì nhiều: "Cảm ơn bang chủ Mã. Hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Vậy giờ chúng tôi đi trước."

Lúc quyết định cứu Mã Quân, nguyên nhân một phần là vì tuyến đường vận chuyển trên tay hắn, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm của hắn. Biểu hiện của hắn trong bữa tiệc đã giành được thiện cảm của Lãnh Tâm Nhiên.

Trên xe, không có người ngoài, rốt cuộc Dương Lâm cũng tháo vẻ căng thẳng trên mặt xuống, nặng nề thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, chuyện đêm nay, thật sự quá kích thích."

Một đêm, ông không tính được là mình đã giết bao nhiêu người, nhưng cảm giác đứng trước ranh giới sinh tử và sự khẩn trương khi phải gặp thoáng qua tử thần thì dù có trải nghiệm bao nhiêu lần, cũng sẽ có cảm giác máu huyết trong người sôi trào đến sắp nổ tung.

"Chuyện tối nay còn chưa kết thúc. Bang Thần Long sẽ không ngồi chờ chết. Thậm chí, trong lúc bang Trúc Liêng đang công kích chúng ta ở đây, bang Thần Long có thể còn đang dẫn người đi bứng hang ổ của họ nữa kìa." Lãnh Tâm Nhiên nói rất nhẹ.

"Chắc tối nay các anh em không thể nghỉ ngơi được rồi. Nếu sự thể nghiêm trọng, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong đó. Sự bình tĩnh của Yến Kinh, tối nay nhất định sẽ bị phá vỡ triệt để."

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.

Dương Lâm gật đầu.

Về đến nhà, Lãnh Tâm Nhiên cũng không lập tức nghỉ ngơi, trên điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Tin nhắn đều do mấy người Lam Kỳ Nhi và Triệu Nghị gửi tới, mãi từ 6h tối đến tận nửa giờ trước. Hơn nữa, số họ gọi đều là số máy riêng của cô. Số điện thoại này, bọn họ đều biết, nhưng rõ ràng, nếu không có chuyện quan trọng chắc chắc sẽ không gọi số này. Lãnh Tâm Nhiên suy tư một chút, cầm lấy điện thoại bước thẳng vào nhà tắm.

Sau khi bước vào bồn tắm, cô cũng đồng thời gọi điện cho Lam Kỳ Nhi.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nức nở của Lam Kỳ Nhi liền truyền tới: "Tâm Nhiên."

Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng cau mày. Hơn một năm qua, Lam Kỳ Nhi đã thay đổi rất nhiều. Lúc đầu là một tiểu thư khuê các miền Giang Nam, giờ đã trở thành một nữ cường nhân. Vấp phải trắc trở cô ấy cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, có cử chỉ luống cuống thế này, đúng là đã lâu không gặp.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lớp ngụy trang bình tĩnh của Lam Kỳ Nhi sau khi nghe được giọng của Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức vỡ ra: "Tâm Nhiên, ba tớ gặp chuyện rồi. Ba tớ bị người của tòa án dẫn đi, cũng bị định tội rồi. Tớ mới nhận được tin lúc nãy, nhưng tớ không tìm được người nào để giúp cả. Những chú bác mà lúc trước ba tớ có quan hệ thân thiết giờ cũng không liên lạc được. Tâm Nhiên, tớ không biết phải làm gì bây giờ. Ba tớ không thể nào tham ô giết người được, những chuyện này, nhất định là bị người khác vu oan."

Tin tức này cũng không quá bất ngờ với Lãnh Tâm Nhiên. Lúc đầu khi quyết định cho Lam Kỳ Nhi ở cạnh mình, cô đã điều tra gia cảnh nhà Lam Kỳ Nhi. Ba cô ấy là tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn, mẹ là chủ nhiệm của cục vệ sinh, gia cảnh cũng được xem là cực tốt. Hơn nữa, theo lời cô ấy nói thì lúc trước ba của Lam Kỳ Nhi là quân nhân, sau khi giải ngũ thì bắt đầu mở công ty, là một người chính trực, điềm tĩnh. Người như thế, khả năng làm ra những chuyện phạm pháp là rất nhỏ.

"Bây giờ cậu đang ở đâu? Đám Triệu Nghị có ở cùng với cậu không?"

Lam Kỳ Nhi vội vàng nói: "Tớ ở KING. Ừ, bọn tớ đều ở đây. Triệu Nghị và Lăng Vũ đều đang tìm người nhà để giúp tớ, nhưng mà..."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Các cậu cứ bình tĩnh. Tớ sẽ lập tức đến đó. Cho tớ nửa giờ."

Quả nhiên chuyện xấu luôn đi cùng với nhau. Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ, tắt vòi nước, cầm khăn lên lau mặt, thay một bộ quần áo thoải mái rồi cầm chìa khóa lao ra ngoài.

Lúc Lãnh Tâm Nhiên chạy tới KING thì phát hiện ở đó có rất nhiều người. Không chỉ có Triệu Nghị và Lăng Vũ, còn có cả những thành viên khác nữa. Lam Kỳ Nhi bị vây ở giữa, lệ tuông thành hàng, Đông Phương Hiểu Diệc cũng đang bận rộn an ủi cô. Thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện, vẻ mặt của tất cả mọi người đều giãn ra, như thể nhìn thấy cứu tinh.

Lãnh Tâm Nhiên đi tới: "Chuyện là thế nào?"

Lam Kỳ Nhi vội vàng ngừng khóc, dùng giọng ấm ức nói: "Gần đây mỗi lần gọi điện thoại về, tớ cũng đã cảm thấy giọng của ba có gì đó không ổn, nhưng lúc tớ hỏi thì ba lại nói là không sao. Lúc tối, tớ nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nói ba đã bị người dẫn đi, hơn nữa còn không cho đến thăm. Sau khi phát hiện đến cả nhà và công ty cũng bị tra xét, mẹ mới đi hỏi thăm tin tức khắp nơi, còn nói là ba..."

Nhìn bộ dạng bối rối của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên nói: "Vào trong phòng nói chuyện với tớ."

Vào phòng rồi, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng biết được toàn bộ câu chuyện. Ba của Lam Kỳ Nhi bị bắt vì tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên và buôn bán ma túy. Tính ra thì, tội sau có vẻ tương đối nghiêm trọng. Trung Hoa đánh rất mạnh tay vào những chất độc như ma túy, chỉ cần có liên quan đến ma túy, dù là vô tội thì cũng sẽ bị dính líu.

"Giờ ba cậu bị giam ở đâu?"

Lãnh Tâm Nhiên cau mày.

Bất kể ba của Lam Kỳ Nhi có bị vu oan hay không, là bạn bè với nhau, cô đều phải điều tra chuyện này cho rõ. Nếu là một năm trước, muốn điều tra rõ chuyện này, có lẽ có chút khó khăn, nhưng một năm nay, thế lực của công không chỉ ngày càng nhân rộng, mà thực lực cũng mạnh lên không ít.

"Bị giam ở thành phố S."

Lãnh Tâm Nhiên cau mày, nhà của Lam Kỳ Nhi ở thành phố H, nhưng ba của cô lại bị giam ở thành phố S giáp với Yến Kinh, chuyện này nhìn sao cũng thấy không ổn.

"Cậu đừng quá lo lắng, tớ sẽ cho người đi điều tra. Có gì mới tớ sẽ lập tức báo cho cậu biết. Hiện giờ chuyện cậu cần làm là nghỉ ngơi cho thật tốt. Sau đó, ngày mai cậu phải về nhà một chuyến, giải thích rõ mọi chuyện cho mẹ cậu biết. Nếu tớ đoán không sai, ở đó cũng sẽ có cất giữ những tài liệu mà cậu không biết. Những tài liệu này tất sẽ có tác dụng. Lúc cậu trở về phải thật cẩn thận, cậu đi tìm Thẩm Quân đi, nếu mấy ngày này anh ta rãnh thì cậu kêu anh ta đi cùng cậu. Chuyện này có liên quan đến cậu, cũng là cơ hội tốt nhất để anh ta thể hiện."

Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc một hồi, đứng dậy, nhanh chóng đưa ra quyết định. Mà câu nói cuối cùng của cô, lại khiến Lam Kỳ Nhi đỏ mặt.

Chuyện giữa Thẩm Quân và Lam Kỳ Nhi, lúc Lãnh Tâm Nhiên mới biết cũng có chút kinh ngạc. Dù sao thì hai người họ cũng chênh lệch đến mười tuổi, hơn nữa Lam Kỳ Nhi còn là sinh viên đại học, trong khi Thẩm Quân đã là một thương nhân có tiếng. Nhưng một năm qua, tình cảm giữa hai người vẫn rất ổn định, thật khiến cho không ít người phải rớt cả tròng mắt.

"Tâm Nhiên, cảm ơn cậu."

Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không cần.

"Cậu ra ngoài trước đi, bọn họ cũng rất lo lắng cho cậu. Tớ muốn suy nghĩ một mình." Cả một đêm tinh thần đều trong trạng thái tập trung cao độ, lúc này Lãnh Tâm Nhiên đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Sau khi vuốt mi tâm đau nhức, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu liên hệ mọi chuyện lại với nhau.

Ba của Lam Kỳ Nhi đột nhiên gặp chuyện không may, chuyện này khiến cô cảm thấy bất an. Giống như lời cảnh báo, một âm mưu nào đó đã bắt đầu.

Nếu quả thật là thế, vậy thì...

"Gần đây mọi người liên lạc với người nhà có thấy xảy ra chuyện gì không ổn không?" Lãnh Tâm Nhiên ra khỏi cửa, nói với đám người.

Vấn đề này thật kỳ quái, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng quên đi đau thương, nhìn thẳng vào Lãnh Tâm Nhiên.

Mấy người khác cũng đứng hình, một lúc lâu sau Triệu Nghị mới tỏ vẻ không chắc nói: "Tớ không quan tâm chuyện trong nhà lắm, để tớ gọi điện xác định lại đã."

"Tớ cũng vậy." Lăng Vũ cũng gật đầu theo.

Đông Phương Hiểu Diệc cũng mờ mịt lắc đầu.

Nhà cô là nhà ngự y, xem như là ít tiếng tăm nhất trong mấy nhà thế gia ở Yến Kinh. Người nhà cô đều đặt tất cả tâm trí vào chuyện y thuật, không mấy chú ý đến những chuyện khác. Thế nên, kết quả là tất cả mọi người đều dồn mọi tâm tư vào chuyện học thuật, không màng đến chuyện tranh đấu lục đục với nhau. Quan trọng nhất là, danh hiệu nhà ngự y cũng không phải là nói suông, sẽ không có ai tự tiện đi gây chuyện với nhà bọn họ, cũng sẽ không điều tra gia tộc của bọn họ, cho nên nói là có chuyện thì thật đúng là không có.

Tuy nhiên, trong những người ở đây, Lãnh Tâm Nhiên nhạy bén nhận ra được vẻ mặt của một người đã trở nên ảm đạm.

"Diêu Vũ, nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?" Lãnh Tâm Nhiên mở miệng hỏi thẳng. Tất cả mọi người đều bất giác nhìn về Diêu Vũ đang ngồi trong góc.