Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 152




Giống như phòng tập Long Hồn – nơi mà Lãnh Tâm Nhiên thích nhất, Hill Club cũng áp dụng chế độ hội viên.

Đứng trước cửa xoay hoa lệ là hai thiếu niên giữ cửa cao khoảng hơn 1m8. Mặc đồng phục màu đen thống nhất, bên trong là áo sơ mi trắng cùng cà vạt, tác phong đều rất nhanh nhẹn.Nếu như không phải trước ngực có thẻ tên, cùng với vị trí đang đứng thì người ngoài tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng thân phận của bọn họ hiện giờ chỉ là "người giữ cửa" phụ trách tiếp đón khách mời.

Hill Club nằm ở vị trí giao thông thuận lợi nhất của trung tâm thành phố, xung quanh đều là những địa điểm giải trí hết sức xa hoa. Những người tới đây đều là những quý phu nhân, tiểu thư dùng hàng hiệu nổi tiếng. Cả một dãy phố, tùy tiện kéo ra một chiếc xe đỗ ven đường thì giá trị của nó cũng đủ để một người bình thường sống sung túc cả đời. Lamborghini, Ferrari, Hummer, Porsche, Bentley, bất kể là hãng xe danh tiếng nào, chỉ cần kể tên ra thì căn bản đều có thể tìm được ở trên con phố này.

Đây là nơi tụ tập các câu lạc bộ cao cấp nhất của Yên Kinh. Người bình thường không có cơ hội tới nơi đây, dù chỉ là muốn tới thử nghiệm một chút xem cuộc sống của người có tiền là như thế nào cũng không dám. Cả con đường này được xây dựng mô phỏng theo đường phố của nước Pháp, thoạt nhìn trông giống như hành lang của cung điện vậy.

Lúc này đã gần tám giờ tối, tuy rằng bầu trời tối đen như mực, nhưng hai bên đường đèn hoa sáng rực rỡ, cả khu phố toát ra không khí sang trọng diễm lệ.

Hai bên đường phố có rất nhiều quý phu nhân, tiểu thư ăn mặc duyên dáng xa hoa đang đi dạo. Họ đi thành từng nhóm năm ba người, vừa đi vừa tán gẫu, vẻ mặt cùng hành động đều hết sức nhàn nhã vừa lòng. Đây là nơi chỉ có những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới có tư cách bước vào. Các câu lạc bộ ở trong này thiết lập chế độ hội viên không có yêu cầu cụ thể, nhưng nếu có đặt ra thì cũng là những yêu cầu khiến một số người tự ti mà không dám gia nhập.

Bỗng nhiên, một chiếc xe taxi màu vàng với tốc độ kinh người vọt qua khúc quanh chạy vào con đường gồm toàn những siêu xe danh tiếng này. Đó là một chiếc xe taxi phổ thông bình thường, trên mui xe có bảng hiệu màu vàng ghi chữ "TAXI". Xe cũng rất cũ kỹ, thậm chí còn có chút không sạch sẽ.

Chiếc xe này xuất hiện giống như một con vịt xấu xí rơi vào giữa bầy thiên nga xinh đẹp, trong thoáng chốc khiến cho mọi người gần như "đứng hình", đồng loạt dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chiếc xe kia! Thậm chí có vài vị phu nhân còn hành động như tiểu thuyết Quỳnh Dao, lấy bao tay viền ren lên bụm miệng, cứ như thứ họ đang nhìn thấy không phải là xe taxi mà là đĩa bay UFO không bằng.

Trong không khí yên lặng đến quỷ dị, chiếc xe taxi bình tĩnh đi dưới lòng đường rộng rãi, sau đó xoay một vòng 360 độ dừng ngay ở trước cửa lớn rực rỡ ánh vàng của "Hill Club".

Hai thiếu niên phong độ đẹp đẽ đứng ở vị trí giữ cửa kia nhìn thấy chiếc xe taxi hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh nơi đây thì theo bản năng nhìn chiếc găng tay trắng sạch sẽ của mình một chút, do dự không biết có nên ra nghênh đón hay không. Trong lúc hai người bọn họ còn đang phân vân thì tài xế râu quai nón lại bình tĩnh mở cửa xuống xe, sau đó đi sang bên kia cung kính mở cửa, thậm chí còn rất vui tính khom người xuống giống như quý ông lịch lãm mời người trong xe bước ra ngoài.

Hành động này khiến những người xung quanh đang xem náo nhiệt rộ lên tiếng cười chê bai khinh thường.

Trong ánh mắt chăm chú dò xét của mọi người, một bóng dáng mảnh khảnh từ trên xe chậm rãi bước xuống. Sau khi ra khỏi xe còn duyên dáng yêu kiều nhìn người tài xế hơi mỉm cười một chút.

Không thể tin nổi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người!

Ở trong chiếc xe taxi quê mùa đó, không ngờ lại có một cô gái giống như công chúa thanh thuần như thế này. Ngũ quan xinh xắn, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội mà nhìn qua cũng biết là hết sức xa xỉ đắt tiền, còn có đôi găng tay Chanel màu tím nhạt kia nữa. Những người có mặt ở đây sao lại không nhìn ra, đôi găng tay đó chính là mẫu găng nữ mới nhất số lượng hạn chế của Chanel năm nay, có thể coi là vật phẩm xa xỉ, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Không ai nghĩ rằng, một nàng công chúa cao quý thanh nhã như vậy lại xuất hiện trong chiếc xe quê mùa cũ rách này, khiến cho các quý ông nơi đây hận không thể vỗ ngực liên tục bày tỏ phẫn uất trong lòng.

Tới khi thấy Lãnh Tâm Nhiên trong trang phục lộng lẫy xuất hiện, hai thiếu niên giữ cửa vốn còn đang do dự lập tức liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ mặt tươi cười hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên nghênh đón.

Người có tiền ai cũng có chút quái gở. Rất dễ nhận thấy, vị tiểu thư trẻ tuổi trước mắt này lại muốn ngồi trên chiếc xe taxi tầm thường kia chứ không phải là một chiếc xe sang trọng danh tiếng. Tuy rằng sở thích có chút quái lạ, nhưng so với những kẻ có tiền khác thì cũng không phải là quá khó chấp nhận.

Trách nhiệm của người giữ cửa chính là phụ trách lái xe đến bãi đậu xe, nhưng tình huống hiện giờ lại có chút lúng túng. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên khoát khoát tay, chiếc taxi cũ kia giống như một làn khói nhanh chóng rời khỏi nơi không phù hợp với nó này.

Hai thiếu niên giữ cửa còn chưa kịp đi tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên đã bị chiếc xe taxi lướt qua xả khói cho ho sặc sụa. Mà đợi tới khi hai người hoàn hồn thì Lãnh Tâm Nhiên đã đứng ở trước cửa lớn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ rồi.

Hai người giật nảy mình, bọn họ không biết vì sao cô gái nhỏ trước mắt chỉ tầm khoảng mười tám tuổi này lại có ánh mắt sắc bén cùng khí thế cường đại đến vậy. Nhưng dưới áp lực của tầm mắt kia, tất cả hoài nghi của bọn họ trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Hai người cung kính đi tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, khẽ cúi đầu: "Tiểu thư, xin hỏi ngài tới để tham gia yến hội tối hôm nay phải không?"

Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi gật đầu một cái. Hiện giờ tâm tình của cô không được tốt. Vì tham gia yến hội tụ họp tinh anh của Yến Đại này, cô đã phải ở trong thẩm mỹ viện mấy tiếng đồng hồ. Từ làm tóc cho đến trang điểm, chuẩn bị lễ phục, từng cái từng cái một khiến cho tính nhẫn nại vốn ít ỏi của cô tiêu hao hết không còn một mảnh, càng lúc càng buồn bực tới mức trán hằn cả gân xanh.

Hai người nhìn bộ dạng Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng cách xa ngàn dặm, trong lòng có chút run rẩy. Nhưng trách nhiệm công việc lại không thể bỏ qua, một người lấy dũng khí lên tiếng:

"Vậy làm phiền tiểu thư cho chúng tôi nhìn qua thiếp mời một chút. Đây là bữa tiệc nội bộ cho nên phải có thiếp mời mới có thể vào được. Nếu có gì không phải mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho!"

Lãnh Tâm Nhiên lấy ra tấm thiệp mời được thiết kế cực kỳ đẹp đẽ đưa cho anh ta, đôi mắt đen nhánh khẽ nheo lại, cánh môi đỏ tươi hơi nhếch lên. Rõ ràng là dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng lại khiến người khác không dám tới gần. Đây chính là khí thế cường giả đặc biệt đi.

Nếu Lam Kỳ Nhi mà thấy được một màn trước mắt này thì nhất định sẽ hâm mộ không thốt được nên lời. Bởi vì diện mạo của cô khá bắt mắt, nên mỗi lần ăn mặc đẹp một chút đều thu hút rất nhiều người tới tiếp cận. Lại nói, Lãnh Tâm Nhiên căn bản cũng không thua kém gì cô, nhưng từ trước tới nay, trừ những kẻ ngu ngốc không có mắt ra, hầu như không ai dám lại gần Lãnh Tâm Nhiên cả.

Ngay cả hai thiếu niên giữ cửa trước mắt kia, tuy rằng thấy Lãnh Tâm Nhiên ngồi xe taxi tới đây nhưng cũng không dám xem nhẹ cô gái so với bọn họ còn nhỏ hơn mấy tuổi này. Thái độ hết sức cung kính còn có chút sợ hãi, giống như đứng trước mặt bọn họ là một đại nhân vật vô cùng quan trọng vậy.

Sau khi thiếu niên giữ cửa xác nhận thiếp mời của Lãnh Tâm Nhiên là thật thì rất nhanh có người tiến tới dẫn cô đi vào bên trong.

Đối với Hill Club, Lãnh Tâm Nhiên cũng không xa lạ gì. Có một khoảng thời gian trước kia, tuần nào cô cũng cùng Á Á tới đây thư giãn. Á Á luôn nói với cô, là con gái thì cần phải biết hưởng thụ, phải chăm sóc sắc đẹp, cho nên chiều thứ bảy nào cũng mang cô tới đây thả lỏng một chút bất kể cô có muốn đi hay không. Khoảng thời gian này chỉ thuộc về riêng cô và Á Á mà thôi. Ngay cả người kia cũng chưa từng tham gia vào. Đây chính là ước định giữa cô và Á Á, chỉ tiếc là. . . . . .

Nhìn nền nhà sáng bóng như gương soi, đồ trang trí cực kỳ xa hoa, đèn thủy tinh treo ngược phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, những nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám liền thân màu đỏ, trên mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, tất cả, tất cả cùng cảnh tượng trong trí nhớ không có bất kỳ thay đổi gì. Chỉ là hiện giờ cảnh còn ngươi mất, vẫn là khung cảnh này, nhưng đáng tiếc, người đã thay đổi! Hiện tại. . . . . . vẫn ở nơi đây, nhưng chỉ còn lại một mình cô mà thôi!

Ngây người đứng giữa đại sảnh rộng lớn, không để ý tới những người phục vụ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Lãnh Tâm Nhiên đứng im nhìn hết quang cảnh trước mặt. Đôi mắt đen trong trẻo mà lạnh lùng dần dần dâng lên một lớp sương mù mờ mịt. Giữa cuộc đời bao la, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình cô. Bóng dáng mảnh khảnh tràn ngập một loại ưu thương không nói nên lời, ngay cả những người xung quanh cũng bị ưu thương từ trên người cô lan ra tác động, yên tĩnh đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng quấy rầy cô gái đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

"Nhiên Nhiên, ngoan nha!"

"Nhiên Nhiên, mình giúp cậu đăng ký, về sau tuần nào cậu muốn tới đây mình cũng sẽ đi cùng cậu."

Người đàn ông tản mát ra dáng vẻ thư sinh ôn nhã, khóe miệng mang theo nụ cười cưng chiều ấm áp, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một cô bé không biết lý lẽ cố tình gây sự, nhưng lại hết sức bao dung.Áo sơmi trắng, tóc đen nhánh, mắt sáng như sao, còn khóe miệng lại khẽ cong lên, ở bất cứ thời điểm nào cũng đều dùng giọng nói nhẹ nhàng như nước mà gọi cô "Nhiên Nhiên" "Nhiên Nhiên" . . . . . .

Ba năm trôi qua, Lãnh Tâm Nhiên cho là mình đã vượt qua được nỗi đau mất đi Á Á, bản thân đã trở nên kiên cường rồi. Nhưng ngay tại giờ khắc này, vô số hồi ức, kỷ niệm cùng cảnh vật tốt đẹp trước kia lần lượt hiện lên trông đầu cô như một bộ phim điện ảnh đang chiếu lại.

Á Á, người hiểu rõ cô nhất, cưng chiều cô nhất, Á Á. . . . . .

"Này, Công tử đang nhìn cái gì thế nhỉ?" Văn Nhân Gia đẩy đẩy người đàn ông đang ôm một đống đồ ăn ở bên cạnh, bĩu bĩu môi hất mặt ám chỉ người nào đó.

Người đàn ông tóc đỏ chỉ lo ăn uống, không thèm để ý đến những cái khác, động tác cũng không dừng lại: "Chuyện của Công tử tới lượt ông quản à? Nếu như không muốn bị đưa đến Châu Phi thể nghiệm cuộc sống cùng bộ tộc ăn thịt người thì đàng hoàng một chút đi!"

Gương mặt Văn Nhân Gia giật giật mấy cái, vốn đang định phản bác nhưng nhớ tới những thứ kinh khủng của bộ tộc ăn thịt người ở Châu Phi kia thì đành gượng cười: "Nhan Viêm, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao ông có thể nói với tôi như thế chứ? Cái này là tôi quan tâm tới Công tử mà. Gần đây tâm tình của thiếu gia có vẻ không được tốt cho lắm."

"Câm miệng, đừng có gọi tên của tôi!"

Người đàn ông tóc đỏ vừa nghe thấy cái tên đó thì lập tức xù lông lên, đem cái bánh trứng trên bàn đang ăn được một nửa ném về phía Văn Nhân Gia: "Không cho phép kêu tên đầy đủ của tôi nữa, ông ngu đến thế à? Đã nói nhiều lần như vậy mà vẫn cứ tiếp tục là sao?"

Người đàn ông có kiểu tóc rất phách lối nổi bật này có biệt hiệu là Thân Sĩ. Trong mắt của người ngoài, anh ta là một người đàn ông hoàn mỹ, mặc dù mái tóc màu đỏ có chút chói mắt nhưng căn bản cũng không ảnh hưởng đến khí chất của anh ta. Ngược lại còn khiến anh ta có dáng vẻ lưu manh xấu xa, theo như ngôn ngữ lưu hành hiện giờ thì chính là "du côn có tri thức".

Chỉ là người đàn ông có sức quyến rũ với không biết bao nhiêu thiếu nữ kia lại có một cái tên đặc biệt đáng yêu, đó là "Nhan Viêm", nghe qua nếu không phải là giống "Yên Yên" thì là "Nhan Nhan" gì đó. Tóm lại đó không phải là cái tên dành cho một người đàn ông. Vấn đề này khiến anh ta khốn khổ trong rất nhiều năm, đáng tiếc là cha anh ta lại là một người vô cùng cổ hủ, ông nói đây là tên do ông nội đặt cho, không thể đổi được.

Vì thế, Nhan Viêm chỉ có thể nhịn nhục cõng cái tên này mà sống hai mươi mấy năm qua, nhưng sau khi lớn lên, anh ta liền cảnh cáo những người bên cạnh không cho phép gọi tên đầy đủ của anh ta nữa. Phần lớn mọi người đều trực tiếp gọi anh ta là "Thân Sĩ" hay gọi là "Viêm thiếu". Chỉ riêng cái tên Văn Nhân Gia này, dạy mãi mà không sửa, lần nào cũng kêu "Nhan Viêm" "Nhan Viêm" mà gọi anh ta, khiến Nhan Viêm tức đến xù lông.

Văn Nhân Gia cố ý làm ra vẻ uất ức quệt mồm: "Nhan Viêm, sao ông có thể nhẫn tâm như thế chứ?"

Da gà của Nhan Viêm rơi đầy đất, anh ta kinh hãi nhìn Văn Nhân Gia. Cuối cùng vẫn chủ động đầu hàng trước, xét về mặt này, quả thực da mặt anh ta không dày như Văn Nhân Gia đâu .

"Bữa tiệc sắp bắt đầu, ông đi coi coi người kia đã tới chưa? Mục đích chủ yếu của Công tử lần này là cô ấy. Nếu cô ấy không tới thì phí công nhọc sức chúng ta rồi!"

Thân Sĩ vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

Văn Nhân Gia cũng gật gù hả hê : "Cũng không biết Công tử đang nghĩ gì nữa. Trước kia không có. . . sao bây giờ lại. . . . . .

Lời nói của anh ta mơ hồ không rõ, nhưng Nhan Viêm nghe vẫn hiểu anh ta đang ám chỉ cái gì. Nhìn về phía bóng lưng đang ngẩn người ở bên kia, hai người liếc nhau một cái, bất đắc dĩ thở dài.

Hiện tại, bọn họ càng ngày càng không hiểu Công tử đang suy nghĩ cái gì! Nhưng tình hình của Công tử thật sự là khiến người ta lo lắng, nếu mà cứ tiếp tục như vậy....

Lãnh Tâm Nhiên không biết mình đứng tại chỗ được bao lâu, lúc cảm thấy nước mắt sắp rơi ra liền ngước đầu lên nhìn về nơi nào đó. Cô không muốn khóc, bởi vì Á Á không thích cô khóc. Mỗi lần cô khóc Á Á đều rất khổ sở. Hiện tại, Á Á đã đi rồi, cô không muốn để cho Á Á lo lắng nữa!

Nghĩ như thế, chớp đôi mắt tràn ngập nước, Lãnh Tâm Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt: "Á Á, mình sẽ sống thật tốt, sẽ luôn luôn vui vẻ, cậu đừng lo lắng. . . . . . ."

Mải đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cô hoàn toàn không chú ý tới, ở một nơi vắng vẻ của lầu hai, có một người đang dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn cô chăm chú. Rất lâu, rất lâu vẫn không rời đi.

Sau tám giờ, khách lui tới trong đại sảnh càng ngày càng nhiều. Yến hội lần này, Văn Nhân Gia cũng ra tay thật hào phóng, bao trọn toàn bộ Hill Club, chỉ để tổ chức riêng cho bữa tiệc này thôi.

Trước cửa hội trường tổ chức bữa tiệc, có nam nữ phục vụ ăn mặc tỉ mỉ cầm trên tay các loại mặt nạ để cho khách mời tự do lựa chọn. Lãnh Tâm Nhiên đối với cái này cũng không có hứng thú, chỉ tiện tay cầm một cái mang lên mặt. Tiến vào hội trường, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những bóng đèn nhỏ trên tường, cả không gian mờ tối mang theo một loại thu hút mị hoặc.

Đi trên hành lang thật dài, hầu hết khách mời ở đây đều là những gương mặt quen thuộc. Tuy thỉnh thoảng cũng có vài khuôn mặt xa lạ, nhưng họ đều được người quen mang vào, cho nên căn bản tất cả đều nằm trong vòng tròn quan hệ liên quan tới nhau. Chỉ riêng có Lãnh Tâm Nhiên, cô đứng ở đó như một khán giả bàng quan xem xét toàn bộ, không bởi vì bị cô lập mà lộ ra sợ hãi hay mất mát gì.

Mặc dù ánh sáng mờ ảo, nhưng thị lực của cô rất tốt, từ trong đám người kia vẫn nhìn thấy một số gương mặt cô quen biết.Ví dụ như Chủ tịch hội học sinh của Yến Đại Đông Phương Di, mặc dù đối phương mang một chiếc mặt nạ Khổng Tước khả ái, nhưng thân hình của cô ta cùng với mấy người vây xung quanh kia, vẫn có thể dễ dàng đoán ra được thân phận.

"Tâm Nhiên, đang tìm ai vậy? Tìm tôi sao?"

Tuy đang quan sát hoàn cảnh xung quanh nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Khi bản thân cảm thấy có người đang tới gần, cô lập tức trở nên dè chừng. Ngay khi người bên cạnh có hành động thì thân hình cô chợt lóe né ra khỏi bàn tay đang vươn ra của anh ta.

Thấy hành động tập kích của mình lại bị thất bại một lần nữa, Văn Nhân Gia có chút thất vọng cong cong môi: "Tâm Nhiên biết tôi là ai không?"

Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên co rút một cái, không lên tiếng trả lời.

"Tâm Nhiên, chỗ này tầm nhìn không tốt chút nào, em đi theo tôi qua bên kia đi. Lát nữa sẽ có rất nhiều tiết mục được biểu diễn đấy. Tất nhiên, quan trọng nhất không phải là em vẫn muốn gặp hội trưởng của chúng tôi sao? Chút nữa hội trưởng sẽ xuất hiện, đây cơ hội ngàn năm có một đó. Bao nhiêu người muốn gặp thiếu gia mà không được, nhưng chỉ cần là Tâm Nhiên, tôi sẽ làm tất cả để đáp ứng tâm nguyện của em."

Mặc dù mang theo mặt nạ nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn có thể từ giọng nói nịnh nọt của Văn Nhân Gia mà đoán ra được, nhất định hiện tại anh ta đang cười như một còn hồ ly giảo hoạt đi. Tuy rằng không thích Văn Nhân Gia, từ đầu đến cuối cô đều không có thiện cảm với người đàn ông này, nhưng đề nghị của anh ta lại rất hợp ý của cô.

Lãnh Tâm Nhiên đồng ý tham gia bữa tiệc lần này, chủ yếu là vì muốn nhìn thấy thành viên nội bộ của tổ chức thần bí nhất Yến Đại, mà trong đó, trọng yếu nhất, chính là gặp mặt hội trưởng Thương Minh. Từ sau khi biết thêm được thông tin về Thương Minh do Thẩm Quân cung cấp, cô vẫn luôn hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể dẫn đầu đảm đương tổ chức thần bí này? Thế lực của Thương Minh cực kỳ lớn, Thẩm Quân chỉ diễn tả sơ qua, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng có thể đoán ra được.

Đối với những người mạnh mẽ, Lãnh Tâm Nhiên vốn luôn có thiện cảm, còn có thêm cảm giác thách thức cùng hiếu chiến nữa.

Không hề có một chút do dự, ngay khi Văn Nhân Gia nói xong Lãnh Tâm Nhiên lập tức mở miệng: "Đi thôi."

Văn Nhân Gia cười hết sức hài lòng, bộ dạng như vừa thực hiện được gian kế, có cảm giác rốt cuộc thì anh ta cũng nắm được Lãnh Tâm Nhiên trong tay. Chẳng qua anh ta lại không thấy, khi đôi mắt cô cụp xuống, đã cất giấu ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.

Không hiểu tại sao, sau khi biết mình sắp được nhìn thấy vị hội trưởng của Thương Minh như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi trong truyền thuyết này, tâm trạng của Lãnh Tâm Nhiên giống như bị treo lên, có chút căng thẳng. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng mất đi tiết tấu thông thường.

Tất cả những điều này đều giống như một loại điềm báo.

Rất nhanh, rồi cô sẽ biết cảm giác khác thường hiện giờ là vì cái gì thôi!