Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 146




Có thể nói, người bên Lãnh Tâm Nhiên không một ai để ý đến Vệ Kính Khải.

Đương nhiên, nguyên nhân chuyện này là Triệu Nghị, mấy đứa nhóc này đều là những người vô cùng nghĩa khí. Triệu Nghị là một phần tử không thể thiếu trong bọn họ, vinh nhục cùng hưởng, là nguyên tắc nhất quán của bọn họ.

"Nữ vương, chúng ta đi nhanh đi. Mình và Lăng Vũ đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục rồi. Đầu tiên chúng ta đón anh Vũ, sau đó đến thẳng KTV, phòng đã đặt sẵn rồi. Haha, địa điểm cũng sắp xếp xong rồi, mấy ngày nay anh Vũ chịu nhiều khổ sở lắm rồi, nhất định phải bồi bổ lại cho tốt."

Triệu Nghị cười híp mắt, bởi vì Lôi Vũ được thả, tâm tình trở nên rất tốt. Có lẽ cậu không thích Vệ Kính Khải, nhưng theo ý cậu thì chỉ cần đối phương không chọc đến cậu thì cậu cũng không so đo. Không phải bởi vì rộng lượng, mà căn bản là không thèm để đối phương vào mắt. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người định đi.

Vệ Kính Khải vừa thấy cảnh này liền hoảng, hắn tới đây là để cầu tình, nếu không nắm bắt được cơ hội này, chỉ sợ không có cách nào trở mình rồi. Hắn thật không nghĩ tới, nhà mình chẳng qua chỉ làm một chuyện lúc trước đã làm vô số lần, lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Nửa đêm, khoảng hơn mười hai giờ, trong nhà nhận được một cuộc gọi đến từ công ty, nói cổ phiếu của công ty tuột xuống trong nháy mắt. Đương nhiên bọn họ còn đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, sau khi điều tra mới phát hiện là do có người gây nên. Mà người có thể làm được điều đó, suy nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nghĩ đến mục tiêu là Thẩm Quân.

Cho tới bây giờ khi nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọng đến cực điểm trong nháy mắt của ba mình lúc đó, Vệ Kính Khải vẫn cảm thấy tim đập thật nhanh. Hắn đã từng gặp Thẩm Quân, cũng nhìn thấy quảng trường mua sắm UW vừa khai trương, chỉ là hắn nghĩ không ra, một người như vậy, sao thể thể lợi hại đến thế? Hậu trường của anh ta, đến cùng là mạnh đến mức nào?

Vốn còn đang nghĩ muốn cho bọn họ một bài học, không nghĩ tới, diễn biến lại đi ngược lại, chẳng những không báo được thù, ngược lại còn bị mắc vào bẫy đối phương. Cả một ngày hôm nay, bọn họ đã tìm rất nhiều người giúp đỡ. Nhưng những bạn bè họ quen đã lâu này, không phải từ chối có việc thì là tắt di động, đừng nói là giúp đỡ, nay cả gặp mặt cũng không được. Tình người ấm lạnh, chỉ trong một ngày, hắn xem như đã được cảm nhận sâu sắc rồi.

Ngày hôm qua sở dĩ Thẩm Quân tức giận, là bới vì Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi. Hắn định đến tìm Lam Kỳ Nhi, nhưng đáng tiếc Lam Kỳ Nhi rất ít khi xuất hiện một mình. Sau khi nhớ lại những lần Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi đi chung với nhau, hắn phát hiện Lam Kỳ Nhi giống như là thuộc hạ của Lãnh Tâm Nhiên vậy, trung thành nghe theo cô. Nói cách khác, chỉ cần đối phó được Lãnh Tâm Nhiên, đồng nghĩa với việc đối phó được với hai người bọn họ. Tuy rằng không hề muốn nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn tùy hứng. Mất mặt trong một lúc so với vĩnh viễn mất đi vinh hoa phú quý, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu ngay!

"Tâm Nhiên học muội, chuyện hôm qua là chúng tôi không đúng, là chúng tôi có mắt như mù, hi vọng em bụng tể tướng có thế chống thuyền (ý nói lòng dạ rộng lượng), không cần so đo với chúng tôi. Phiền em nói với tổng giám đốc Thẩm một tiếng, kêu anh ta buông tha cho bọn tôi đi!"

Những lời này, đã là những lời nói nhún nhường nhất của hắn rồi. Lãnh Tâm Nhiên đã sớm đoán được những lời hắn muốn nói, chỉ là, Vệ Kính Khải không biết là, hắn đã chọn nhầm đối tượng. Người xuống tay với Vệ thị, căn bản không phải là Thẩm Quân. Thẩm Quân đúng là muốn cho bọn họ một bài học, đáng tiếc là có người khác còn nhanh tay hơn. Còn chuyện sao anh lại biết được chuyện này thì Lãnh Tâm Nhiên không cần nghĩ, tóm lại chính là một người đàn ông thích bao che khuyết điểm lòng dạ hẹp hòi nào đấy tức giận. Anh không phải người bình thường, đương nhiên là hậu quả khi tức giận cũng không giống bình thường, mà lần này, hậu quả khi anh tức giận, chính là Vệ thị trực tiếp phá sản!

"Đó là chuyện của nhà anh, không có quan hệ gì với Thẩm Quân. Anh vẫn nên suy nghĩ cẩn thận bình thường đắc tội với người nào đi. Cho dù là Thẩm Quân động tay động chân, anh cũng nên đi tìm anh ta. Nhưng mà, ác giả ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa tới thôi. Bình thường các người tạo nghiệt, giờ trả một lần coi như hết!" Lãnh Tâm Nhiên thề, những lời này của cô tuyệt đối không phải là châm chọc khiêu khích. Nhưng đáng tiếc, có một số người lại không biết phân biệt tốt xấu. Rõ ràng là có lòng ốtt, lại bị xem là lòng lang dạ thú. Đáng tiếc thật đáng tiếc thật... Lãnh Tâm Nhiên thở dài, cũng không định tiếp tục nói chuyện với người này. Lại nói tiếp, chuyện lần đó cô đã nương tay rồi. Nếu dựa theo tính tình lúc trước của cô, chỉ sợ Vệ Kính Khải có muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người cũng không có khả năng.

"Lãnh Tâm Nhiên, chuyện lúc trước tôi sai rồi. Tôi cũng biết là tôi đã đắc tội với cô, nhưng chuyện nào ra chyện đó. Tôi đắc tội với cô là chuyện của riêng tôi, xin đừng liên lụy đến người nhà tôi. Công ty nhà tôi phá sản, cô không được lợi, chúng ta không được lợi, quan trọng hơn là, một công ty bị phá sản còn có thể khiến cho mấy trăm công nhân mất đi việc làm. Không biết bao nhiêu gia đình đều phải vì chuyện này mà rơi vào khốn cảnh, cô nhẫn tâm sao?"

Vệ Kính Khải thấy phương pháp trước không hiệu quả, bắt đầu diễn tiết mục tình cảm ấm áp. Muốn lợi dụng sự đồng cảm của Lãnh Tâm Nhiên để hóa giải chuyện lần này.

"Có quan hệ gì với tôi?" Bước chân vốn rời khỏi của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn người đang có vẻ chật vật nghèo túng này, khóe miệng nâng lên: "Chuyện đó, có quan hệ gì với tôi sao?"

Nhìn cảnh đoàn người dần dần đi xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười to đầy khoa trương của Triệu Nghị, Vệ Kính Khải nắm tay thật chặt, cúi thấp đầu, không nhìn rõ được biểu cảm. Chỉ là hơi thở âm u quanh người, khiến cho người khác cảm thấy phát lạnh, nhịn không được mà run run.

"Người kia thật đúng là khôi hài."

Lăng Vũ bĩu môi. Là con út của trùm dầu mỏ, từ nhỏ cậu đã gặp những màn diễn tình cảm như vậy, nói một đằng làm một nẻo, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Hiện tại nhìn thấy Vệ Kính Khải cư nhiên cũng chơi trò này, nhịn không được châm chọc nói.

Triệu Nghị vỗ vai cậu một cái: "Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa. Thần mã đều là phù vân. Vệ Kính Khải thật đen đủi. Bởi vì chuyện lúc trước nên tuy rằng không bị mất chức xã trưởng xã máy tính, nhưng uy nghiêm lại bị coi thường, rất nhiều xã viên đều chọn rời xã. Ở lại một cái xã đoàn như thế đối với rất nhiều người mà nói đó là một sự nhục nhã. Giờ còn nghe nói công ty nhà bọn hắn sắp phá sản, rõ là..... báo ứng mà!" Lãnh Tâm Nhiên không tỏ thái độ gì, Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc đi theo phía sau, cũng không nói chuyện.

Một hàng năm người, đây là đội hình cố định. Trước kia còn có thêm Sơ Hạ, chỉ là, cô gái vốn hoạt bát cởi mở kia, đã sớm bị nước đục làm bẩn, rốt cuộc cũng không còn sạch sẽ đơn thuần nữa. Hiện giờ, tuy các cô vẫn ở chung một phòng, nhưng Sơ Hạ lại rất ít khi trở về, thường xuyên đi đêm không về, cho dù có về, cũng là chờ đến lúc ký túc xá sắp đóng cửa, hơn nữa đa phần đều ở tình trạng say khướt. Cô gái đơn thuần trước kia, đang dần biến mất.

Nghĩ đến Sơ Hạ, tâm tình Triệu Nghị có chút không tốt.

Lúc đầu, cậu với Sơ Hạ cũng chơi rất vui. Chỉ là không biết tại sao cô ta lại đột nhiên thay đổi, trở nên chanh chua, mỗi ngày đều nói xấu nữ vương, không cần phải nói, chắc chắn cậu sẽ chọn cách xa nữ sinh này ra. Hiện giờ, trên cơ bản là bọn họ không còn liên hệ với nhau nữa, đối với chuyện của cô ta cũng không còn biết rõ nữa. Nói ở một mức độ nào đó, những người đi theo Lãnh Tâm Nhiên, đều có sự lãnh huyết tuyệt tình. Như Triệu Nghị, cậu nói cắt liền cắt, đối với chuyện của Sơ Hạ, đã hoàn toàn không quan tâm. Nếu là người bình thường, tuyệt đối không làm được.

Bất quá, rất nhanh cậu đã phấn chấn trở lại. Có một số người, đã định trước chỉ là người qua đường, dường là do bản thân tự mình chọn, cho dù có chuyện gì, cũng phải do tự mình chịu trách nhiệm. Tất cả mọi người đều đã lớn, đã quyết định, thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.

"Nữ vương, chuyện của anh Vũ có phải đã kết thúc rồi không? Nghe nói bên kia còn định khởi tố anh Vũ nữa kìa?"

Không muốn tiếp tục nghĩ những chuyện khiến mình phiền lòng. Triệu Nghị tìm một đề tài khác để dời đi lực chú ý của chính mình.

"Ừ."

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Chuyện của Lôi Vũ vốn đã sớm kết thúc. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên gây náo loạn trong trại giam, cục trưởng Nghiêm đã nói sẽ phái người điều tra chuyện này. Ngày hôm sau Lôi Vũ đã được thả ra rồi. Sở dĩ mọi người quyết định hôm nay tụ họp, đều là bởi vì mấy ngày nay Lôi Vũ phải bị tạm giam, đã chịu không ít khổ sở, vừa được thả ra đã bị đưa đến bệnh viên kiểm tra rồi.

Đi đến cổng trường, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng giống ngọn núi nhỏ của Lôi Vũ. Phải nói nhóm người bọn họ, muốn tài có tài, muốn diện mạo có diện mạo, luôn là mục tiêu chú ý của mọi người. Như Đông Phương Hiểu Diệc, tuy rằng diện mạo chỉ được xem là bình thường, nhưng cô lại được cái khí chất thanh cao, luôn luôn lạnh nhạt, giống như một vị tiên nữ. Lại nói tiếp, so với Đông Phương Di có diện mạo giống như minh tinh, khí chất của Đông Phương Hiểu Diệc càng thêm trong trẻo tự nhiên. Cho nên, tuy rằng bình thường Đông Phương Hiểu Diệc không nói chuyện, luôn mang theo cặp kính đen che đi nửa khuôn mặt, nhưng nhân duyên của cô rất tốt, đặc biệt là với người khác phái, rất nhiều nam sinh đều thích cô. Đặc biệt là bản lĩnh cô lộ ra ở kỳ huấn luyện quân sự, càng chiếm được lòng của không ít nam sinh.

Vậy thì xem ra, Lôi Vũ có thể được xem như trường hợp ngoại lệ của đội ngũ này ồi. Diện mạo của anh ta chỉ có thể nói là thành thật chất phác, dáng người lại mạnh mẽ như một ngọn núi, đứng chung một chỗ với đám trai đẹp nữ xinh này, nhìn thế nào cũng thấy không hợp. Chỉ là, bởi vì mỗi người bọn họ khi nhìn thấy Lôi Vũ đều cười rất tươi, thái độ cũng vô cùng thân thiết, cho nên sự chênh lệch về vẻ ngoài này cũng không còn nhiều như trước nữa.

"Anh Vũ, lâu rồi không gặp, anh gầy đi không ít nha!"

Vừa nhìn thấy Lôi Vũ, Triệu Nghị đã như con khỉ nhào lên trước, đấm vào ngực Lôi Vũ vài cái. Bất quá cậu biết trên người Lôi Vũ có thương tích, ra tay rất nhẹ, cùng lắm cũng chỉ là làm dáng mà thôi.

"Triệu Nghị."

"Lăng Vũ."

"Xã trưởng!"

"Kỳ Nhi!"

"Hiểu Diệc!"

Lôi Vũ gọi tên từng người, cười hề hề, trên mặt luôn mang theo nụ cười phúc hậu.

Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng của anh ta, tâm tình của mấy người bọn họ đều trầm xuống.

Hai tay Lôi Vũ đều đang quấn băng vải, lúc vẫy tay, mảng màu trắng này trở nên chói mắt dị thường. Bọn họ đều biết tính cách của Lôi Vũ, nếu không phải vết thương thật sự nghiêm trọng, Lôi Vũ tuyệt đối sẽ không để cho người ta băng bó. Nghĩ đến điều này, trong lòng mấy người đều trào lên một ngọn lửa giận vô cùng mãnh liệt, hận không thể lôi tên mặt mụn kia ra đập cho một trận.