Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 138




Ngoài dự kiến của Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, tên Tiểu Quỷ kia lại biết tiếng Hoa. Sau khi nghe Triệu Nghị nói xong, liền đi tới, giơ tay ra trước người Lãnh Tâm Nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo một nụ cười văn nhã yếu ớt: "Chào cô, tôi là Gia Đằng Quang, rất vui khi được gặp cô, tiểu thư xinh đẹp."

Thấy tên này bắt chuyện với nữ vương, sắc mặt của Triệu Nghị liền thay đổi trong nháy mắt, tuy vẫn chưa hiểu rõ về đối phương nhưng đã chụp cái danh: Đồ dê xồm. Nếu là người khác, trong tình huống này có lẽ sẽ đáp lại bằng một câu tương tự. Cho dù không thích hoặc là không biết đối phương, nhưng cũng sẽ ngại mất thể diện mà biểu hiện ra mặt tốt của bản thân. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại không phải là người bình thường, đối với nước N, cô vô cùng oán hận và chán ghét. Cho dù đất nước kia cũng có những người tốt, nhưng ít nhất là trước mắt, cô chưa từng gặp qua.

Để mặc cái tay đang giơ ra giữa không trung của Gia Đằng Quang, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, mặt không chút biểu cảm xoay người nhìn sang những thành viên của Huyết Ưng ở bên kia:

“Người phụ trách của các người là ai?”

Đám người Huyết Ưng sắp tức chết rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ phải chịu nhục nhã đến vậy. Nhưng đã từng chứng kiến thân thủ của Lãnh Tâm Nhiên, nên trong lòng bọn họ vẫn kiêng kị vài phần. Có một số người một lần bị rắn cắn sẽ mười năm sợ dây thừng.

Tên mặt mụn xem như là kẻ không có không óc nhất trong đám, hoặc cũng có thể là hắn quá thừa dũng khí. Trong khi những người khác bị sự uy nghiêm của Lãnh Tâm Nhiên đe dọa chưa biết phải nói gì, tên mặt mụn đã ngẩng đầu cãi lại: "Cô còn chưa có tư cách gặp được người phụ trách của chúng tôi đâu. Đừng nói là xã trưởng, cho dù là cán sự của hội sinh viên cũng chưa đủ tư cách nữa là. Còn không mau nói xin lỗi với chúng tôi đi, nếu tâm tình tôi tốt thì còn có thể nghĩ đến chuyện thả người. Bằng không, hôm nay cô phải dẫn hết cái đám KING vô tích sự của cô rời khỏi đại học Yến Kinh cho tôi. Nếu không, nhất định tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn!"

Tên mặt mụn này đã nổi khùng lên thật rồi. Hắn là người Yến Kinh, là con trai độc nhất trong nhà. Nhà hắn cũng được coi như là có chút thế lực, có thể gia nhập Huyết Ưng chính là minh chứng tốt nhất. Từ lúc còn nhỏ, hắn đã được xem như là ông vua con trong nhà, chuyện gì cũng dám làm. Dù sao thì hắn có làm cái gì cũng sẽ có người đi theo sau thu dọn giúp hắn, hắn chỉ cần chơi cho thật vui là được.

Sống đến hai mươi tuổi, đây là lần thứ hai hắn bị mất mặt đến thế, lần đầu tiên là khi đối đầu với cái tên Lôi Vũ kia. Chỉ có điều là sau đó đối phương đã bị hắn đập chai rượu vào đầu, hơn nưa còn bị tạm giam đến bây giờ. Dựa theo kế hoạch của hắn, tên kia ít nhất phải bị giam trong ngục hai ba năm mới được thả ra.

Lần thứ hai, chính là trước mặt nữ sinh có bộ dạng dễ nhìn này. Bị một nữ sinh đánh trước mặt nhiều người như vậy, đây là sự nhục nhã to lớn nhất. Nếu không cho cô ta biết tay một lần, Mã Thành hắn sao còn thể diện để lăn lộn ở đại học Yến Kinh này nữa chứ?

Hắn đã từng uy hiếp rất nhiều người, phần lớn mọi người đều sẽ sợ hãi trước lời uy hiếp của hắn hoặc là phải khuất nhục thỏa hiệp, một số ít người lớn gan sẽ tỏ ra lạnh nhạt, nhưng không lâu sau cũng phải đầu hàng mà thỏa hiệp với hắn thôi. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn cảm thấy, uy hiếp chính là vũ khí tốt nhất của hắn. Hơn nữa, sau khi uy hiếp lại áp dụng hành động thực tế, đây coi là là thông báo trước rồi.

Trước khi đánh giặc còn thông báo cho đối phương biết trước, hắn cũng thật là một người quá mưu lược quá thấu tình đạt lý rồi.

Đây luôn là điều khiến hắn đắc ý nhất. Giờ đây, dưới tình huống này, hắn lại giở ra chiêu cũ. Nhưng mà, hắn lại không nghĩ tới, lần uy hiếp này của mình, chẳng những không đạt được hiệu quả như mong đợi, ngược lại còn nghênh đón một chiếc giày giẫm vào mặt! Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt rút cái chân đã dẫm nát mặt tên mặt mụn lại, thanh âm lãnh lẽo như băng đá: "Gọi người phụ trách của các người tới đây!"

Gia Đằng Quang không chớp mắt nhìn nữ sinh trước mắt.

Hắn phát hiện, hắn đã tìm được một nữ sinh thần bí mà trước giờ chưa bao giờ gặp được. Cô ấy đặc biệt như thế, đặc biệt đến mức khiến máu trong người hắn đều nóng lên. Sự hờ hững của cô, sự lạnh lùng của cô, thân thủ của cô, sự kiêu ngạo cuồng vọng của cô, đều mê người như thế, nếu có thể thu được người này vào tay, vậy thì, trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối sẽ không nhàm chán, cô độc rồi!

Trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười xán lạn, thế nhưng nụ cười xán lạn kia lại có chút chướng mắt, khiến cho Triệu Nghị đứng bên cạnh nhịn không được run rẩy cả người, sau đó không chút khách khí hung hăn trợn mắt nhìn hắn!

"Thiếu gia!"

Một âm thanh tiếng N vang lên. Nhìn theo phía phát ra giọng nói, một thanh niên đẹp trai cao gần hai mét từ đằng xa chạy tới, đi thẳng về hướng Gia Đằng Quang.

Nhìn thấy vệ sĩ của mình, vẻ tươi cười trên mặt Gia Đằng Quang không đổi, nhẹ nhàng lắc đầu sau đó tiếp tục dời mắt đến trên người Lãnh Tâm Nhiên.

Dưới sự đe dọa của Lãnh Tâm Nhiên, mấy thành viên của Huyết Ưng cuối cùng cũng có người chịu không nổi mà lấy di động ra gọi cho người khác. Ý tất rất rõ ràng, bọn họ đã xảy ra chuyện, cần giúp đỡ. Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên là nhìn thấy hành động này, cũng nghe được rất rõ những điều hắn đang nói qua điện thoại, càng hiểu được sâu sắc thâm ý mà hắn muốn diễn đạt. Nhưng những thứ này, không có chút ảnh hưởng nào với cô.

Người của Huyết Ưng có hành động, Triệu Nghị cũng lấy điện thoại ra. Bây giờ, cục diện đang trong thế dằn co, có điều là, đầu tiên là cậu ta gọi điện cho Lăng Vũ, sau đó lại báo tin cho mấy đứa bạn lớp F đang ở Yến Kinh.

Ở nước Mỹ xa xôi Dung Thiếu Tuyệt cũng nhận được tin nhắn do Triệu Nghị gửi tới, trong nháy mắt, trên khuôn mặt góc cạnh kia gợi lên một nụ cười tàn nhẫn.

Xem ra, anh phải đẩy nhanh tiến độ lên rồi. Có nhiều chó mèo dám lên mặt trước mặt Tâm Nhiên như vậy, lá gan thật là lớn mà!

Tiện tay đặt điện thoại di động sang một bên, Dung Thiếu Tuyệt ném cái khăn lông đang vắt trên cổ sang một bên, nói với một người trẻ tuổi: "Continue!"

Tuy rằng là gọi điện thoại, nhưng để bên kia tới kịp thì vẫn cần thời gian, trong khoảng thời gian chờ đợi này, Lãnh Tâm Nhiên đành phải nhàm chán nghịch di động. Triệu Nghị cũng lấy ra một cái ipad ấn ấn bấm bấm, thoạt nhìn hai người nhàn nhã như là khách du lịch vậy.

Mấy phút sau, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên gập di động lại, trên khuôn mặt luôn không có biểu cảm gì lại lộ ra thần sắc kinh hoảng khó có được. Mọi người ở đây đều cho rằng cô bị cái gì đó làm cho hoảng sợ hay bị uy hiếp gì đó, chỉ thấy Lãnh Tâm Nhiên cấp tốc cất di động vào túi, lại nói thầm gì đó với Triệu Nghị. Ngay khi sắc mặt của Triệu Nghị cũng trở nên rất quái dị, thì bỏ lại một cậu: "Tôi lên lớp trước, thầy giáo điểm danh. Chuyện lần này, lần sau rãnh rỗi tính tiếp!"

Sau đó kéo Triệu Nghị ra khỏi sân tennis dưới ánh mắt trợn mắt há mồm nhìn chăm chú của mọi người.

"Bốp!"

Tiếng cằm rơi xuống đất của vô số người vang lên!

Thầy giáo điểm danh?

Mẹ kiếp, cái này cũng quá khoa trương giả tạo rồi! Cư nhiên còn dùng đến lý do này để bỏ trốn?

Lúc trước không phải còn kiêu ngạo cuồng vọng lắm sao? Sao ra đến chiến trường lại bỏ chạy rồi hả? Gần như tất cả mọi người đến đây để mong chờ xem được trận đấu, đối mặt với chuyển biến bất ngờ kia, đều hận không thể phun ra mấy ngụm máu để chứng tỏ giờ phút này mình đang vô cùng kích động!

Không chỉ có những người xem náo nhiệt, ngay cả mấy thành viên trong Huyết Ưng nhìn thấy người đứng trước mặt mình đột nhiên bỏ đi như thế, cũng quay sang nhìn nhau, mặt dại ra!

Gia Đằng Quang xem như là được trải nghiệm cái cảm giác ngổn ngang trong gió. Nhưng mà chỉ vài giây sau khi dại ra thì lại cười rộ lên.

Quả nhiên thú vị giống như trong tưởng tượng, không, còn thú vị hơn ấy chứ. Trách không được cái tên thô bạo Thượng Dã Tiểu Thứ Lang kia lại thua trên tay cô!

Gia Đằng Quang mơ hồ có cảm giác, có lẽ cô nữ sinh thoạt nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối kia, có lẽ là đối thủ lợi hại nhất mà hắn gặp được trong những năm gần đây. Chỉ là, lợi hại nhất thì thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là tạm được mà thôi, có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của hắn!

Đợi đến khi đi khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người rồi, rốt cuộc Triệu Nghị không nhịn được nữa ôm bụng phát ra một tràng cười ngặt nghẽo. Cười đến không thể dừng lại được, bụng có đau cũng chẳng quan tâm.

"Ha ha ha, nữ vương, cậu thật quá lợi hại rồi! Cư nhiên tìm ra được một lý do như thế, vừa rồi cậu có nhìn thấy biểu cảm của bọn họ không, mình chết cười mất thôi, giống như ăn phải phân vậy. Ha ha ha........"

Triệu Nghị cười đến cả người run rẩy. Vừa cười còn vừa chế nhạo vẻ mặt của mấy người Huyết Ưng khi đó.

Lãnh Tâm Nhiên yên tĩnh đứng nhìn cậu ta, vẻ mặt hờ hững, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Tôi nói thật, lớp tài chính, thầy Văn Nhân kia điểm danh rồi."

"Răng rắc!"

Triệu Nghị cứng ngắc xoay xoay cổ, phát ra những tiếng xương vặn vẹo.

Lúc Lãnh Tâm Nhiên chạy về hướng phòng học, tình huống bên sân tennis kia cũng vô cùng phấn khích.

Không tới năm phút sau khi Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị rời khỏi, mười mấy người cột khăn đỏ chạy tới. Lúc nhìn thấy mấy tên mặt mũi bầm dập trên sân tennis, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu kia trở nên vô cùng kỳ quái, khi nghe được tên hủng thủ cư nhiên dùng lý do thầy giáo điểm danh mà bỏ trốn, càng không chút khách khí vung một cái tát về phía cái tên đang mở miệng giải thích kia.

Lãnh Tâm Nhiên tự biết những chuyện mình làm tuyệt đối là phách lối đến cực điểm. Trên cơ bản, sau này muốn bình tĩnh dịu dàng, đó là chuyện không thể xảy ra. Tuy rằng cuộc sống bây giờ thật an nhàn thật bình lặng, nhưng cô lại thích một cuộc sống đầy kích thích đến rung trời hơn. Chỉ có ở trong hoàn cảnh như thế, mới có thể giúp cô luôn luôn duy trì được sự cảnh giác, khiến cô trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Trên đường chạy về lớp, Lãnh Tâm Nhiên thấy được có mấy người cũng luống cuống chạy về hướng phòng học giống mình, trên cơ bản đều là nam sinh. Bởi vì tiết của Văn Nhân Gia, tỉ lệ nữ sinh đi học luôn xấp xỉ trăm phần trăm. Sở dĩ nói là xấp xỉ, là vì Lãnh Tâm Nhiên là trường hợp ngoại lệ.

Trong lớp có rất nhiều người biết được tin đồn giữa thầy giáo minh tinh và Lãnh Tâm Nhiên, nên khi nhìn thấy bọn họ ở chung trong một phòng thì biểu hiện đặc biệt hưng phấn. Cho dù cái gọi phòng chung này có hơn trăm người, cũng vẫn có thể khiến cho tính nhiều chuyện của mọi người bị thiêu đốt mãnh liệt!

“Đáng chết, cửa sau cư nhiên lại bị đóng.”

Phòng học nào cũng có cửa trước và cửa sau, bình thường mọi người đều hay vào bằng cửa sau. Đặc biệt là những sinh viên đi trễ thế này, cửa sau lại càng là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà hiện tại, cửa sau cư nhiên lại bị khóa, kế hoạch lẻn vào phòng học, tất nhiên là không thành rồi.

Dù là người lạnh nhạt hờ hững như Lãnh Tâm Nhiên, nghĩ đến chuyện phải bước vào phòng học trước mặt mấy trăm người vào lúc này, cũng nhịn không được mà co rút khóe miệng.

Nhưng trốn tránh không phải là tác phong của cô, cho dù là trốn tránh thế nào, cuối cùng vẫn phải đi vào thôi. Nghĩ xong, Lãnh Tâm Nhiên vẫn quyết định đẩy cửa trước bước vào.

Cái cảm giác bị một hai trăm người nhìn vào thật đúng là thứ người bình thường không thể chịu đựng được, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên thì lại kỳ quái hơn người bình thường nhiều. Cô không hốt hoảng, mà gương mặt lại lạnh xuống, ra vẻ như người sống chớ lại gần, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tệ.

Rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng quen thuộc kia, đôi mắt khuất dưới cặp kính của Văn Nhân Gia phát ra một tia sáng. Nhưng anh ta cũng không nói gì, để mặc Lãnh Tâm Nhiên đi xuống chỗ ngồi xuống.

Nhưng mà, những người đi theo sau lại không có được may mắn như vậy. Nếu không bị bắt đứng lại viết tên vào sổ, thì cũng bị bắt phải nói ra lý do đi trễ. Tuyệt hơn nữa là, người không đưa ra được lý do thỏa đáng, đều bị bắt phải biểu diễn một tiết mục, nếu không, thành tích bình thường sẽ bị ghi là "0".

Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện, Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng nhẹ thở ra. Lam Kỳ Nhi gục đầu trên bàn nhỏ giọng nói: "Lôi Vũ không có việc gì chứ?"

Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt. lúc này mới nhớ ra trước đó cô có đi gặp Lôi Vũ. Nhớ đến vết thương trên tay và bộ dáng tiều tụy bơ phờ của Lôi Vũ, đôi con ngươi đen láy càng lạnh xuống: "Không tốt."

Vừa nghe thấy thế Lam Kỳ Nhi liền hoảng: "Sao rồi, xảy ra chuyện gì sao? Không chỉ đơn thuần là đánh nhau thôi sao? Đối phương lại không bị gì, vẫn còn đang lởn vởn trong trường mà? Lôi Vũ thì bị nhốt? Rõ ràng là tìm cách để đưa người vào tròng mà!"

Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Đã xảy ra chút việc nhỏ. Nhưng mà không có việc gì, trước buổi chiều Lôi Vũ sẽ được thả ra."

Cô tin, dựa vào sự thông minh của cục trưởng Nghiêm, Lôi Vũ sẽ không tiếp tục bị tạm giam nữa. Có đôi khi, tiếp xúc với người thông minh cũng có cái lợi, trên cơ bản thì không cần lo lắng gì. Nói chuyện cũng không cần phải nói quá rõ, chỉ cần một ánh mắt hoặc một ám chỉ nho nhỏ là đủ rồi!

Lúc tan học, bốn người ngồi tán gẫu với nhau. Nhìn ngũ quan tinh xảo không chút tỳ vết của Lãnh Tâm Nhiên, Sơ Hạ nhịn không được cảm khái nói: "Tâm Nhiên, cậu thực hạnh phúc. Có một người bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền, hiện tại ngay cả thầy Văn Nhân Gia cũng thích cậu. Cậu không biết, trong trường mình có bao nhiêu nữ sinh thích thầy Văn Nhân Gia đâu? Chỉ là không thể hiểu được sao thầy ấy lại coi trọng cậu. Vừa rồi đi trễ, trừ cậu ra tất cả đều bị xử phạt cả. Thầy Văn Nhân Gia đối xử với cậu thật đặc biệt!"

Những lời này, trên cơ bản tất cả mọi người đều có thể nghe ra được hàm ý ghen tuông trong đó.

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sơ Hạ một cái, không nói gì. Trong phòng này, người duy nhất khiến cô càng ngày càng không thích, chính là Sơ Hạ có diện mạo đáng yêu và tính cách hoạt bát này. Nếu lúc mới sống chung cô còn thấy cô ta không tệ, thì giờ đây, tâm tư của cô ta đã không còn đơn thuần nữa rồi. Ghen ghét, rất dễ dàng che mờ đôi mắt và lòng người, khiến cho người ta làm ra những chuyện sai trái.

Nghe được lời của Sơ Hạ, Lam Kỳ Nhi có phản ứng lớn nhất: "Sơ Hạ, lời này của cậu là có ý gì. Tâm Nhiên đã sớm có bạn trai, chuyện này từ ngày đầu cậu ấy đến trường chúng ta đã biết. Còn chuyện của thầy Văn Nhân Gia, đó là chuyện của thầy ấy, có quan hệ gì với Tâm Nhiên chứ. Sao cậu lại kỳ quái như vậy?"

Lam Kỳ Nhi còn chưa dứt lời, Sơ Hạ đã bắt đầu nổi giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên vặn vẹo, âm điệu khi nói chuyện cũng cao lên: "Lam Kỳ Nhi, cậu nói cho rõ, tôi thế nào? Tôi có nói gì rồi hả? Cái tôi nói không phải là sự thật sao? Bạn trai cậu ta có tiền không phải là thật sao? Không có tiền sao có thể dẫn chúng ta đến khách sạn Hoàng Gia tốt như thế để ăn được? Tìm được một người bạn trai có tiền thực sự rất hạnh phúc, chuyện gì cũng không cần làm, an tâm chờ làm thiếu phu nhân là được rồi. Tôi nói, tiêu tiền của đàn ông là thoải mái nhất. Còn nữa, thầy Văn Nhân Gia tốt như vậy, nữ sinh thích thầy ấy nhiều như vậy, trước kia sao lại không nghe nói thầy ấy phát sinh chuyện gì với ai chứ. Nhân phẩm của thầy Văn Nhân tốt như vậy, nếu không có người ở sau lưng làm ra chuyện gì đó, thầy Văn Nhân sao có thể biến thành như vậy?"

"Ăn trong chén nhìn trong nồi, người như vậy, không cần đến mặt mũi nữa rồi!"

Nói xong, chu miệng gầm gói ăn vặt đi xuống chỗ ngồi phía sau. Trong nháy mắt, liền hòa mình vào đám nữ sinh phía dưới, vừa hi hi ha ha trò chuyện, vừa liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía này.

Sơ Hạ đi rồi, không khí trở nên có chút xấu hổ. Đặc biệt là lúc nãy giọng của Sơ Hạ rất lớn, không chỉ có các cô, ngay cả những người ngồi ở hàng ghế trước và sau cũng nghe được. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lãnh Tâm Nhiên, giống như cô thật sự đã làm ra chuyện gì không tốt vậy.

Lam Kỳ Nhi tức đến run rẩy cả người, cô được xem là một trong những người hiểu Lãnh Tâm Nhiên nhất. Đương nhiên sẽ biết cô ấy lợi hại đến mức nào, những lời này của Sơ Hạ, trăm phần trăm là nói xấu. Hơn nữa hiện tại cô còn là nhân viên dưới quyền của Lãnh Tâm Nhiên, càng phải bảo vệ cô ấy nhiều hơn rồi.

Ngay khi Lam Kỳ Nhi tức đến đỏ mặt, người bình thường luôn trầm mặc ít lời là Đông Phương Hiểu cũng đột nhiên đứng lên.

Động tác của cô rất đột ngột, khiến cho Lam Kỳ Nhi cũng nhịn không được mà nhìn về phía cô. Chỉ thấy cô đi thẳng đển chỗ Sơ Hạ, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người giơ tay tát một cái vào mặt Sơ Hạ.

“Sơ Hạ, cậu thật đê tiện!”

Lời nói nhẹ hẫng này, không chỉ khiến cho vẻ mặt Sơ Hạ đại biến, lấy tay bụm mặt, mà Lam Kỳ Nhi cũng nhịn không được giật mình mở to hai mắt.

Cô biết tính cách của Đông Phương Hiểu, trước khi Lãnh Tâm Nhiên đến trường học, ba người các cô là bạn tốt nhất của nhau. Sau này dù có thêm Lãnh Tâm Nhiên vào, quan hệ bọn họ vẫn không đổi như trước. Nhưng mà hiện tại, sao Đông Phương Hiểu lại đột nhiên nói như thế với Sơ Hạ?

"Đông Phương Hiểu!"

Sơ Hạ bị chọc giận liền giống như con chim sẻ thét lớn lên, bụm mặt định liều mạng với Đông Phương Hiểu.

Đông Phương Hiểu cũng hờ hững nhìn cô: "Xem xem sắc mặt hiện tại của cậu kìa, người phụ nữ ghen tị, là xấu nhất, là ghê tởm nhất!"

Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn Đông Phương Hiểu hơi kích động. Tình cảm giữa cô và Đông Phương Hiểu tuyệt đối không thể tính là rất tốt, nhưng mà hiện tại, cô ấy lại ra mặt vì mình, tình huống này, thật đúng là khiến cô giật mình.

Đợi đến khi Đông Phương Hiểu trở về chỗ ngồi, Lam Kỳ Nhi liền chạy đến nâng mặt cô lên nhìn qua nhìn lại, như muốn xác định cái người mạnh mẽ như gà mẹ lúc nãy có phải là Đông Phương Hiểu luôn hiền lành ít lời bình thường không.

"Hiểu, cậu rất oai phong nha. Chỉ là, cũng không cần phải như vậy, dù sao cũng là bạn cùng phòng."

Lam Kỳ Nhi nói ra câu này cũng có chút miễn cưỡng. Dù sao, vừa rồi, nếu Đông Phương Hiểu không xông lên, phỏng chừng cô cũng sẽ nhịn không được. Trong lòng cô, Lãnh Tâm Nhiên là người cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới, tuy rằng không tính là Chúa cứu thế gì gì đó, nhưng lại có ân với cô. Cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào chửi bới cô ấy, cái cảm giác này, giống như không muốn trụ cột trong lòng mình bị bóng râm che mờ vậy.

Đông Phương Hiểu vẫn tỏ ra ngơ ngác, lật lật sách, không chút để ý nói: "Nhịn lâu lắm rồi. Có một số người, bị thiếu dạy dỗ!"

Lời nói đầy khí phách thế này, lại được nói ra từ một người hiền lành như Đông Phương Hiểu. Ngược lại, khiến cho khóe mắt Lam Kỳ Nhi nhịn không được run rẩy vài cái.