Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 121




Tay cầm hoa hồng của Văn Nhân Gia dừng lại giữa không trung, vẻ tươi cười ôn hòa trên mặt cùng từ từ biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, đáy mắt mang theo một tia kinh ngạc không dám tin.

Dạ Mộc Thần bước về phía Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấy trên người cô mặc áo tuyển thủ số 8 thì con ngươi màu lục hơi nheo lại, mang theo tia cười xấu xa xen lẫn vẻ tức giận: "Chuyện này, buổi tối giải thích sau."

Sau khi nói xong lại lập tức chuyển đề tài: "Bất quá, bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp."

Đối với biểu hiện ghen tức đầy tính trẻ con cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên có chút dở khóc dở cười rồi. Cũng chẳng muốn quản hiện tại đang đứng giữa sân, trực tiếp đi qua, hành động thẳng thắn: "Em đói bụng." Nếu là bình thường, chắc chắn Dạ Mộc Thần đã xoay người rời đi rồi. Nhưng mà hiện tại, anh lại đứng tại chỗ. Anh dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm đóa hoa hồng Văn Nhân Gia đang ôm trong tay: "Trước khi tặng hoa, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu rõ ràng hoa đã có chủ hay chưa!"

Nói xong, trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên hôn lên môi Lãnh Tâm Nhiên, sau đó nắm tay cô đi thẳng ra khỏi sân bóng.

"Xôn xao!"

Phía ngoài trận truyền đến một trận tiếng ồn ào.

Đương nhiên, loại xôn xao này không phải bởi vì cười nhạo hay gì gì đó, mà là chấn kinh. Mặc dù mọi người đều đã là người trưởng thành, tình cảm yêu đương gì đó đều đã từng trải qua, nhưng làm ra hành động thân mật giống như vậy trước mặt mấy trăm người thì vẫn không có dũng khí đó. Đặc biệt ngay khi một đương sự trong đó vừa mới được chính thầy giáo của mình tặng hoa, cư nhiên hung hãn như vậy, rõ là... Nhưng mà, nhóm người xem đều cảm khái, mặc dù có chút biện giải cảm thấy chuyện này thật đồi phong bại tục không thể nhìn được. Nhưng mà lại càng thấy hâm mộ nhiều hơn, thậm chí là sùng bái! Lãnh Tâm Nhiên bày ra thực lực siêu phàm trên sân bóng, đã chinh phục tất cả người xem. Kỹ thuật chơi bóng xuất thần nhập hóa của cô, đã để lại trong lòng tất cả người xem một hình tượng cao lớn không thể chạm tới. Một người có thực lực chơi bóng cao siêu như vậy, lại là một sinh viên năm nhất đại học, còn là một nữ sinh, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn!

Ngay sau đó, nếu nói trận bóng là kinh hỉ vô cùng to lớn mà Lãnh Tâm Nhiên dành tặng cho mọi người, vậy thì, tiếp theo, chuyện Văn Nhân Gia được rất nhiều sinh viên thần tượng trong Yến Đại tặng hoa cho cô, chính là kinh ngạc rồi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có người phục hồi được tinh thần từ chuyện động trời này. Ngay khi tất cả mọi người đều tò mò Lãnh Tâm Nhiên có tiếp nhận bó hoa Văn Nhân Gia tặng hay không, lại xuất hiện thêm một người đàn ông tuấn mỹ cao quý như đế vương, đối phương vừa xuất hiện liền trực tiếp công khai giành lấy chủ quyền.

Khó tin nhất là, khi đối phương tuyên bố giành lấy chủ quyền, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có phản bác. Nói cách khác, cô đang ngầm thừa nhận quan hệ với người đàn ông này! Cứ như vậy, không phải lời tỏ tình của thầy Văn Nhân Gia bị từ chối sao? Hơn nữa, dựa theo tình huống này, nữ sinh này hiện tại đã có bạn trai, sau đó thầy Văn Nhân Gia lại đến tỏ tình, nói cách khác thầy Văn Nhân Gia là người thứ ba trong truyền thuyết sao?

Kết luận này, khiến cho mọi người ở đây rộ lên một trận!

Dạ Mộc Thần nắm tay Lãnh Tâm Nhiên ra khỏi sân bóng. Triệu Nghị đã sớm chân chó canh giữ bên cạnh, mà tên Lăng Vũ kia, lại có vẻ bi kịch, bởi vì bị thương nên chỉ có thể nằm trên cáng, nháy nháy mắt trưng ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn về phía này.

"Anh Dạ."

Triệu Nghị chân chó kêu một tiếng.

Dạ Mộc Thần thoáng gật đầu, trực tiếp nắm tay Lãnh Tâm Nhiên đi về một hướng khác.

Người nào đó theo bản năng rụt rụt cổ, cảm thấy thân thể có chút lạnh.

"Sư phụ........"

Lăng Vũ nháy mắt nhìn về hướng Lãnh Tâm Nhiên.

Cậu đã từng nghe nói đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên có bạn trai, nhưng vẫn chưa từng gặp qua. Hiện tại xem ra người trước mắt này chính là bạn trai trong truyền thuyết của sư phụ rồi? Nói như vậy, vậy phải xưng hô thế nào đây?

Vấn đề xưng hô vẫn chưa phải là chuyện cậu lo nhất. Chuyện cậu lo nhất chính là, trên người sư phụ vẫn còn đang mặc áo chơi bóng của mình? Hiện tại xem tình hình này, sao lại thấy mờ ám thế nào ấy?

Chống lại ánh mắt như hàn băng của Dạ Mộc Thần, Lăng Vũ bị nội thương đến sắp khóc.

Triệu Nghị chân chó đứng một bên, tỏ ý không phát biểu bất luận ý kiến gì. Chỉ là ngẫu nhiên cười xấu xa một tiếng tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy không khí giữa hai người bên cạnh có chút kỳ quái. Cũng không muốn nghĩ nhiều, mãi đến khi Lăng Vũ dùng vẻ mặt cầu xin nói với cô: "Sư phụ, xin cậu cởi áo chơi bóng của mình ra đi!" Lúc này mới phản ứng kịp.

Theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy đáy mắt người nào đó lóe ra tinh quang, hiển nhiên là đã sớm chú ý tới chi tiết này rồi.

Có chút buồn cười khi thấy sự ghen tuông của người đàn ông này tới nhanh như vậy, Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười: "Em đến phòng thay đồ đổi quần áo."

Dạ Mộc Thần gật đầu, quay sang gật đầu với hai người Triệu Nghị và Lăng Vũ, sau đó nằm tay Lãnh Tâm Nhiên đi về hướng phòng thay quần áo.

Lăng Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người cùng nhau rời khỏi. Trời ạ, từ khi nào sư phụ dính người khác như thế rồi hả? Quan hệ giữa hai người này, cũng không khỏi quá tốt rồi? "Đây chính là người đàn ông của sư phụ tôi?" Lăng Vũ chớp mắt.

Triệu Nghị gật đầu: "Đúng vậy, nếu không cậu cho rằng tay nữ vương ai cũng có thể nắm được à? Dựa theo hiểu biết của tôi đối với anh Dạ, cậu sắp tiêu rồi. Bất quá yên tâm đi, chỉ là chút giáo huấn nhỏ thôi, khẽ cắn môi là vượt qua được à."

Sắc mặt Lăng Vũ có chút trắng bệch rồi.

"Cô là Lãnh Tâm Nhiên?" Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cùng đi đến phòng thay đồ, không nghĩ tới nửa đường cư nhiên lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, trực tiếp cản đường hai người. Lãnh Tâm Nhiên nhìn Đông Phương Di chắn trước mặt, có chút không hiểu nổi sao cô gái này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Kỳ thật Đông Phương Di không muốn tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, trên thực tế, cô căn bản không xem Lãnh Tâm Nhiên vào mắt. Chủ yếu là cô cảm thấy cho dù đối phương có gào to thế nào thì cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể gây nên được cái gì. Nhưng mà hiện tại, cô lại hối hận, cô phát hiện có lẽ cho tới nay mình đều đã xem thường nữ sinh trước mắt này. Biểu hiện của cô ta trên sân bóng, còn cả chuyện Văn Nhân Gia tặng hoa hồng, đều giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu cô.

Văn Nhân ca ca, Văn Nhân ca ca cho tới bây giờ còn chưa từng tặng hoa hồng cho ai, sao có thể đột nhiên tặng hoa cho nữ sinh này chứ?

"Tôi là Đông Phương Di, phó chủ tịch hội sinh viên, cũng là người phụ trách hội trao đổi lần này. Cô nên biết rõ tôi."

Đông Phương Di thấy đối phương nãy giờ vẫn không nói gì, không khí không khỏi ngày càng trở nên lúng túng, đành phải chịu khó giải thích.

"Thì sao?" Lãnh Tâm Nhiên vốn không định nói gì, cô vẫn không quá thích người nhà Đông Phương. Huống hồ bây giờ còn có Thần ở đây, lại càng không muốn gặp mặt cô ta. Nhưng mà, hiện tại, cô vẫn còn chưa định va chạm chính diện với cô ta, ít nhất, KING còn chưa có chính thức thành lập!

"Trận bóng của cô chơi thật hay." Đông Phương Di không biết phải bắt đầu đề tài này thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, đều là người bên cạnh nghe cô sủng cô, cô chưa từng chủ động làm cái gì, ngoại trừ đối với Văn Nhân Gia. Hiện tại, muốn cô chủ động nói chuyện với một người căn bản mình không đặt trong mắt, thật đúng là có chút khó xử.

Vô nghĩa! Đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên vẻ trào phúng nhàn nhạt. Thấy đối phương vẫn chắn trước mặt không chịu nói rõ mục đích, quanh co lòng vòng khiến cho người ta phiền chán, cũng chẳng muốn tiếp tục chờ đợi, lôi kéo Dạ Mộc Thần chuẩn bị đi tới.

Đông Phương Di không nghĩ tới đối phương lại không nể mặt như vậy. Động tác nhanh hơn ý thức, đến khi cô phục hồi tinh thần lại, chính mình lại chắn trước mặt Lãnh Tâm Nhiên.

"Đợi đã, tôi có việc hỏi cô." Dũng khí rất không dễ dàng mới có được khi đối mặt với cặp mắt đen tối sâu không thấy đáy kia lại hóa thành hư ảo. Đông Phương Di luôn luôn cao cao tại thượng như công chúa, lần đầu tiên chật vật như vậy, dưới ánh mắt của đối phương, cô cảm thấy chính mình trở nên không thể chịu nổi.

Mắt thấy đối phương lại muốn đi, Đông Phương Di đành phải nhắm mắt theo bản năng cao giọng nói: "Quan hệ giữa cô với Văn Nhân ca ca là gì? Vì sao Văn Nhân ca ca lại tặng hoa hồng cho cô?" Lãnh Tâm Nhiên vốn tò mò không hiểu tại sao đột nhiên Đông Phương Di lại đến tìm mình. Cô đoán rằng nguyên nhân có thể là vì Tiểu Thứ Lang, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại vì tên thầy giáo đầu óc có vấn đề Văn Nhân Gia kia!

Dạ Mộc Thần không biết Văn Nhân Gia là ai, nhưng khi nhắc đến "tặng hoa hồng" liền lập tức thông suốt, trong đôi mắt màu lục hiện lên ý cười không rõ vui giận, cứ như vậy mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên chờ cô trả lời vấn đề này.

"Người nào? Không biết!" Nếu nói trước đó Đông Phương Di đã dự đoán trước vài loại đáp án, thậm chí còn nghĩ nếu Lãnh Tâm Nhiên nói quan hệ giữa hai người mờ ám thì mình nên làm gì bây giờ. Nhưng mà, nghĩ nhiều như vậy, cô lại không nghĩ tới đối phương sẽ cho ra đáp án như vậy.

Không biết?

Làm sao có thể? Văn Nhân ca ca nổi danh như thế, sao cô ta có thể không biết? Mà chuyện xấu giữa hai người đều đã truyền đi khắp trường học, cô ta còn nói không biết, sao lại có người giả dối như thế?

Nếu chuyện đối phương muốn nói không phải chuyện mình muốn biết, Lãnh Tâm Nhiên liền không cần tốn nhiều thời gian dành cho cô ta rồi.

"Thần, chúng ta đi thôi."

Nhìn hai người nắm tay nhau rời khỏi, lần đầu tiên Đông Phương Di phát hiện. Người luôn tự tin như mình, khi đối mặt với một số người, những thứ mình vẫn khăng khăng giữ lấy đều sụp đổ. Trên đường đến phòng thay đồ, Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn cần phải giải thích một chút: "Người kia, em thật sự không biết. Bất quá hình như là giảng viên của đại học Yến Kinh, chỉ là không để lại ấn tượng gì."

Dạ Mộc Thần vốn cũng không xem người đàn ông kia vào mắt.

Có lẽ trong mắt người khác, đó là một người đàn ông hết sức ưu tú. Nhưng đối với anh, căn bản một chút lực uy hiếp cũng không có. Có được kết luận này, không chỉ vì có tự tin vô cùng lớn đối với chính mình, quan trọng hơn là, có lòng tin đối với người bên cạnh.

Anh tin chắc, tình cảm của cô dành cho mình, cũng giống như mình dành cho cô. Đó giống như rượu ngon dùng thời gian để ủ ra, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng trở nên trong trẻo thơm ngon. Anh phát hiện chính mình càng ngày càng.... càng yêu cô, mà cô, cũng như thế!

Chỉ là, anh còn đang chờ, chờ đến khi cô chủ động nói thật với mình.

"Ừ. Cái này được." Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ hài lòng với phản ứng của Dạ Mộc Thần, gật đầu xong liền không phản ứng gì thêm nữa.

Đi đến phòng thay đồ, vừa vặn không có ai ở đây. Lãnh Tâm Nhiên đi vào, Dạ Mộc Thần đứng ngay bên ngoài, giống như một hộ vệ trung thành. Một màn này nếu như bị người biết thân phận của anh nhìn thấy, khẳng định sẽ có cảm giác như bị sét đánh.

Một người đàn ông cao quý như đế vương như vậy, vậy mà lại đứng ngoài cửa trông coi dùm người khác? Chuyện này thật sự là không thể tin được!